Trở về thập niên 60: Trồng ruộng kiếm tiền nuôi con - Chương 281: Chẳng mang theo gì

Cập nhật lúc: 2025-12-29 15:39:27
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L5EIsp3Qa

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ở thời buổi , chuyển hộ khẩu từ nông thôn lên thành phố, trở thành thành thị ăn lương thực tem phiếu, là một chuyện vô cùng vẻ vang. Vậy mà chú út nhà họ sắp chuyển thẳng hộ khẩu lên Bắc Kinh. Sao thể ngưỡng mộ cho ?

 

ngưỡng mộ cũng chẳng để gì. Cô vợ của chú đúng là tài tình nghĩa. Khi ở nhà thì chăm sóc chú út chu đáo, bây giờ lên Bắc Kinh cũng quên đưa chồng theo. Suy cho cùng, chỉ thể là chú út mà thôi.

 

kinh doanh cá thể, liệu đấu tố ?” Anh ba Chu hỏi.

 

“Không ,” Chu Thanh Bách lắc đầu. Đây là xu thế phát triển của tương lai. Anh ba trai, : “Ở nhà nếu gì ăn hết, thể mang lên thành phố xem . Nhà cũng xe đạp.” Trong phòng một chiếc, và một chiếc nữa là sính lễ hồi Chu Hiểu Mai cưới. Tuy nhiên, vợ chiếc xe trong nhà sẽ cho ba bên nhà vợ, cũng ý kiến gì.

 

Chu Thanh Bách cũng tính toán sơ qua. Ví dụ như sủi cảo, tính cả bột mì, nhân các loại, cho dù một bát sủi cảo chỉ lãi năm xu, nhưng nếu đông khách thì tiền đó hề nhỏ. Kể cả khi quá đông, một ngày hai mươi khách cũng kiếm một đồng, một tháng cũng mấy chục đồng.

 

Số tiền đương nhiên nhiều, vì lương của vợ tăng lên, một tháng hơn sáu mươi đồng, còn trợ cấp. cho dù mở cửa hàng kiếm nhiều, cũng còn hơn là ở nhà. Chu Thanh Bách cảm thấy áp lực gì.

 

Hơn nữa, tự tin. Sủi cảo đến nỗi nào. Nếu lên Bắc Kinh thể mua thịt dê và thịt bò, còn thể thêm nhiều loại nhân khác nữa. Chắc chắn sẽ gây dựng cửa hàng.

 

Đây chính là điểm mà Lâm Thanh Hòa ngưỡng mộ ở Chu Thanh Bách. Một khi quyết định , sẽ do dự, mà sẽ nghiêm túc lên kế hoạch cho tương lai, hề bi quan. Ngược , Chu Thanh Bách thực chất là một đàn ông tự tin. Tự tin nhưng khiêm tốn, quân đội rèn giũa .

 

Cho nên, dù là một như Lâm Thanh Hòa, chẳng cũng chống sức hấp dẫn của , từ chỗ ban đầu định giữ cách, đến cuối cùng “ăn” sạch sẽ đó ? ngược , Chu Thanh Bách cũng chìm đắm trong sự dịu dàng của vợ .

 

Ở nhà họ Chu chơi hơn một tiếng đồng hồ, những khác cũng lượt đến thăm hỏi, trò chuyện, thế là tin tức cứ thế lan . Nó trở thành tin tức nóng hổi và lớn nhất của thôn Chu gia năm nay. Qua năm, Chu Thanh Bách sẽ cùng vợ đưa cả Nhị Oa và Tam Oa lên Bắc Kinh!

 

“Nhà họ Chu gì mà cưới cô con dâu vượng phu ích t.ử thế .”

 

“Ai , lấy vợ thì vượng ba đời. Nhìn vợ chồng thằng út mà xem, giờ cần lụng ngoài đồng nữa .”

 

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

“Đấy là đời , còn đời mấy em thằng Đại Oa xem, đứa nào cũng thành tài cho mà xem. Con cái của chúng cũng chẳng kém cạnh .”

 

“Đây vượng ba đời, đây là vượng đến bốn đời chứ.”

 

“...”

 

Mùng một Tết, ba nhà họ Lâm cùng vợ và một đàn con kéo sang. Vì nhà đông con, họ chỉ mang thức ăn đến mà còn xách theo hai con gà rừng để góp cỗ.

 

Lâm Thanh Hòa và mợ ba cùng chuẩn bữa trưa, cô : “Em với Thanh Bách qua năm là Bắc Kinh . Anh chị ở , cố gắng vun vén cho cuộc sống của nhé.”

 

“Qua năm Bắc Kinh ạ?” Mợ ba ngạc nhiên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-60-trong-ruong-kiem-tien-nuoi-con/chuong-281-chang-mang-theo-gi.html.]

 

“Vâng, bên đó thứ đều sắp xếp thỏa,” Lâm Thanh Hòa gật đầu.

 

Mợ ba lộ vẻ ngưỡng mộ, : “Không chúng em cơ hội lên đó xem nhỉ?”

 

“Sau định , chị lên lúc nào cũng ,” Lâm Thanh Hòa đáp.

 

cũng là em trai ruột của , Lâm Thanh Hòa liền hỏi mợ: “Anh chị bao giờ nghĩ đến việc lên Bắc Kinh phát triển ?”

 

“Thôi ạ,” , mợ ba vội vàng lắc đầu. Vợ chồng họ bản lĩnh như chị ba , chữ nghĩa còn bao nhiêu. Lên đó thì nghề gì để sống? Tất cả đều là vấn đề.

 

Lâm Thanh Hòa cũng gì thêm, chỉ bảo: “Sau thành phố sẽ ngày càng thông thoáng hơn. Bây giờ chẳng hộ kinh doanh cá thể ? Bắt đầu từ năm , chị cứ bảo em trai em chịu khó lên thành phố chạy vạy. Chiếc xe đạp nhà em lúc đó cũng dùng đến, sẽ để cho chị dùng.”

 

“Cái … cái ạ,” mợ ba ngẩn .

 

“Ở nông thôn , trứng gà, gà, rau củ nhà trồng, chúng thấy đáng tiền, nhưng mang lên thành phố thì đều mua hết. Cả cá tôm sông, lươn trạch ruộng, đều thể mang bán ,” Lâm Thanh Hòa tranh cãi chuyện xe đạp, chỉ .

 

kiếm tiền ạ? Nếu mấy việc đó, sợ là thời gian chăm lo đồng áng,” mợ ba do dự. Cả đời sống dựa đồng ruộng, đột nhiên đổi suy nghĩ buôn bán, đương nhiên sẽ cảm thấy an .

 

vẫn là câu đó, đây là nhà em trai ruột của , nên Lâm Thanh Hòa : “Nếu kiếm tiền, em bảo em trai ruột của ? Chị ủng hộ cũng , nhưng đừng cản . Chuyện em sẽ với . Chị cứ để thử xem, cùng lắm thì về ruộng tiếp.”

 

Mợ ba gật gật đầu.

 

Ăn trưa xong, trong lúc tụ tập trò chuyện, Lâm Thanh Hòa chuyện với ba. Cô vốn nghĩ sẽ thuyết phục em trai một hồi, ngờ cô mở lời, ba : “Em cũng đang định kiếm ít đồ mang lên thành phố bán thử xem. xe đạp của chị, em thể lấy .” Câu cuối cùng kiên quyết.

 

“Em cần thì thôi ,” Lâm Thanh Hòa . Chiếc xe đạp cũng dùng nhiều năm, tiền vốn thu hồi từ lâu. Cho thì cho, chẳng lẽ lấy tiền của em trai . Dù chiếc xe dùng nhiều năm nhưng vẫn . Không thể chất lượng đồ đạc thời đó thật tuyệt vời.

 

Mùng hai, hai cô chồng cũng đến. Biết nhà chú út mùng sáu sẽ , ai cũng mừng cho họ, hẹn sẽ tiễn. Lâm Thanh Hòa từ chối, đều là ý của .

 

Mấy ngày Tết ngắn ngủi trôi qua trong chớp mắt, đến , thoáng cái đến mùng sáu. Sáng hôm đó, nhiều đến. Anh em Chu Đông và Chu Tây cũng đến tiễn. Chu Tây lớn, giờ hứa hôn với một trai trong làng. Lâm Thanh Hòa còn lấy trong gian một mảnh vải cho cô, để dành may áo mới mặc trong ngày cưới.

 

“Sao ít đồ thế ?” Mọi vốn định đến giúp xách đồ, nhưng đến nơi mới thấy chẳng gì cả. Chỉ hai cái túi lớn lắm, là quần áo. Ngoài còn gì khác.

 

“Trời lạnh thế , mang chăn bông ?” Cô cả hỏi.

 

 

Loading...