Trở về thập niên 60: Trồng ruộng kiếm tiền nuôi con - Chương 275: Ý đồ xấu xa
Cập nhật lúc: 2025-12-29 15:39:21
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L5EIsp3Qa
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Nhà tí tẹo, hai con tớ một loáng là xong,” Lâm Thanh Hòa .
Hôm , cô cùng Vương Lệ mua đồ, mua hẳn một bộ bàn ghế bằng gỗ hoàng hoa lê. Tủ, bàn học, ghế… tất cả đều bằng gỗ hoàng hoa lê. Trước , những thứ đều coi là xa xỉ phẩm, nhưng bây giờ ai xét nét nữa, giá cả cũng quá đắt. Cả bộ chỉ hết gần ba mươi đồng.
Nhiều đồ như đương nhiên giao hàng tận nơi. Cô gọi hai thanh niên đến khuân lên. Căn nhà hai phòng ngủ, cô nhờ họ kê đồ đạc đúng vị trí. Bàn ghế phòng khách cũng sắp xếp gọn gàng. Xong việc, Lâm Thanh Hòa đưa cho mỗi hai hào tiền công: “Đây là cho hai , cần nộp . Vất vả cho các .”
Hai thanh niên vui, rối rít cảm ơn về.
Vương Lệ tuy cùng nhưng chủ yếu chỉ nền, : “Đồ đạc trong nhà sắm sửa đầy đủ hết nhỉ.”
“ , gần đủ cả ,” Lâm Thanh Hòa vui vẻ đáp. Từ những thứ lớn như giường, bàn, tủ, đến những thứ nhỏ như bát đĩa tráng men, về cơ bản đều mua sắm đầy đủ. Bây giờ dọn ở ngay cũng thành vấn đề.
“Có định đ.á.n.h điện về quê bảo dọn lên ?” Vương Lệ thấy liền trêu.
Lâm Thanh Hòa , lườm cô bạn một cái. Dù đồ đạc sắm đủ, nhưng cô ý định để Chu Thanh Bách lên ngay. Cứ để xong việc đồng áng năm nay , đó sẽ cùng cô lên đây.
Thật lòng mà , Lâm Thanh Hòa xót chồng việc đồng áng ở quê. Đó là một công việc dễ dàng, nhất là khi hết ngày qua ngày khác. Chu Thanh Bách bao giờ than khổ, nhưng cô đàn ông vất vả thế nào. Cô giúp gì nhiều, nhưng đồ ăn thức uống nhất định chuẩn tươm tất cho . Mặc kệ xì xào rằng Chu Thanh Bách việc vất vả bao nhiêu đều cô tiêu xài hết, cô cũng chẳng bận tâm.
Rất ít thể sống mà để ý đến ánh mắt của khác, nhưng Lâm Thanh Hòa là một trong đó. Cuộc đời tính bao nhiêu năm? Mười lăm năm đầu đời gần như sống trong ngây thơ, đến bốn, năm mươi tuổi sức khỏe bắt đầu xuống dốc. Khoảng thời gian ở giữa gánh vai bao áp lực học hành, công việc, hôn nhân, con cái. Tính tính , bao nhiêu thời gian cho riêng ? Một cuộc đời ngắn ngủi, thật cần để ý nhiều đến thế.
Cứ sống cuộc đời của , thế là thành công . Đây là quan điểm sống rõ ràng của Lâm Thanh Hòa, bao giờ d.a.o động.
Lâm Thanh Hòa thực cũng là chiều chồng đến thế, nhưng từ khi gặp Chu Thanh Bách, cô chìm đắm. Chẳng từ khi nào, việc cưng chiều đàn ông của trở thành thói quen của cô. Nghĩ đến đàn ông ở quê, Lâm Thanh Hòa bất giác mỉm .
Vương Lệ : “Sau tớ thường xuyên qua ăn chực đấy nhé.”
“Cứ đến , đảm bảo cho ăn no căng bụng mới cho về,” Lâm Thanh Hòa đáp.
Vương Lệ cũng , nhưng trong lòng khỏi ngưỡng mộ: “Có nhà ở, giữ trường giảng dạy, cuộc sống của coi như định .” Chuyển hộ khẩu lên đây, sẽ trở thành Bắc Kinh thực thụ.
“Sau nếu nghỉ hè nghỉ đông, lên đây du lịch thì cứ tìm tớ. Tớ sẽ sắp xếp cho chu đáo,” Lâm Thanh Hòa .
Vương Lệ : “Quê tớ cũng , là xứ sở của đào. Cậu mà về chỗ bọn tớ, tớ đảm bảo cho ăn thỏa thích mang về nữa.”
Hai trêu đùa một lúc khóa cửa về trường. Về phần căn nhà, Lâm Thanh Hòa cứ vài ngày bảo Chu Khải qua quét dọn vệ sinh. Cô cũng dặn dò Chu Khải rằng nhà họ Trương bên cạnh từng tố cáo ông Vương, là đàng hoàng, nên đừng qua . Chu Khải cũng ghi nhớ.
Chu Khải chọc đến , nghĩa là sẽ để yên. Bà Trương hàng xóm đang phơi quần áo, hiền từ với Chu Khải: “Cháu đúng là con trai cô Lâm ? Bác đấy, cứ tưởng hai chị em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-60-trong-ruong-kiem-tien-nuoi-con/chuong-275-y-do-xau-xa.html.]
Chu Khải cũng thuận miệng đáp: “Mẹ cháu trông trẻ ạ.”
Bà Mã xách giỏ rau , liền gọi: “Tiểu Khải , bác còn hai quả cà chua, qua đây cầm lấy mà ăn.”
“Vâng ạ, cháu cũng đang khát,” Chu Khải vốn định từ chối, nhưng thấy bà Mã nháy mắt hiệu, liền liếc bà Trương đang phơi quần áo nhận lời.
Sau đó, qua chỗ bà Mã. Bà Mã liền nhỏ: “Tiểu Khải, cháu đừng để ý đến bà . Dạo nhà bà cứ hỏi thăm tin tức nhà cháu đấy.”
“Hỏi thăm nhà cháu gì ạ?” Chu Khải ngơ ngác.
“Còn gì nữa? Nhà bà nhắm căn nhà của ông Vương từ lâu ,” bà Mã hừ lạnh.
Trước đây chẳng vì chiếm đoạt căn nhà của ông Vương nên mới tay hãm hại ? Hồi đó cũng ít xin tha giúp, nhưng tình hình quá nghiêm trọng, xin xỏ cũng vô dụng, nên mới để nhà họ Trương toại nguyện. vụ án lật , công bằng trả .
“Căn nhà nhà bà vắt óc cũng phân ,” Chu Khải , lạnh nhạt .
“ thế, đây là thủ tục chính quy cả. nhà đó hạng lành gì . Mấy hôm hai cô con gái lao động của bà đều về ,” bà Mã thêm.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Chu Khải gật đầu cho qua chuyện, mấy để tâm. Bà Mã mắng: “Cậu nhóc ngốc , đang để ý đến mà ?”
“Để ý đến cháu ạ?” Chu Khải lúc mới thật sự ngẩn , “Cháu mới mười lăm thôi mà.” , đừng cao mét tám sáu, thực sự mới mười lăm, còn xa mới đến tuổi mười tám trưởng thành.
Bà Mã bật , lớn tuổi thường thích những thanh niên cao lớn, sáng sủa như : “Cô con gái út của bà mười tám tuổi . Tục ngữ câu, ‘gái hơn ba, ôm gạch vàng’ đấy.”
“Bác Mã, bác đừng nữa,” Chu Khải kinh ngạc.
Bà Mã ngớt, nhưng cũng chuyện chính: “Dạo nhà bà cứ hỏi thăm chuyện của và , ngoài việc nhòm ngó căn nhà, đoán là đang nhắm đến đấy. Cho nên bác gọi qua đây, dặn riêng một tiếng. Nếu bà gọi nhà giúp việc gì, tuyệt đối , nếu là chạy thoát .”
Đóng cửa , cô con gái hổ của bà thể sà lòng , ầm lên, đến lúc đó cưới cũng . Nếu là nhà khác thì thể, nhưng với nhà họ Trương thì chẳng gì lạ.
Chu Khải trợn mắt há mồm. Chuyện quả thực vượt ngoài sức tưởng tượng của .
“Được , về ,” bà Mã dặn dò xong, liền , “Hôm nào bảo qua đây, bác tỉ tê với nó một phen mới .”
“Vâng ạ,” Chu Khải ăn cà chua về nhà. Cậu quét dọn phòng ốc, từ chối lời mời nhà uống nước của bà Trương, khóa cửa về.
Lúc Chu Khải , thấy, nhưng bà Mã thu quần áo thì thấy rõ. Cô con gái mười tám tuổi nhà họ Trương chạy , theo bóng lưng cao lớn của lầu, mặt đỏ ửng.