Trở về thập niên 60: Trồng ruộng kiếm tiền nuôi con - Chương 274: Nhà mới
Cập nhật lúc: 2025-12-29 15:39:20
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60Kv5w6q9c
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâm Thanh Hòa cứ nghĩ chuyện nhà cửa sẽ nhanh như , nhưng ngờ hôm , khi cô cùng Vương Lệ đến thư viện, ông Vương trông coi thư viện : “Trường vẫn phân nhà cho cô ?”
“Chưa ạ. Bây giờ nhà cửa khan hiếm, nhà trường cũng khó khăn,” Lâm Thanh Hòa đáp.
“ một căn nhà tập thể bên , định bán cho trường. Đến lúc đó cô thể đưa gia đình qua đó ở.” Ông cụ .
Lâm Thanh Hòa ngẩn : “Ông ơi, như ngại quá ạ.” Cô cảm nhận ông cụ đang giúp .
“Không . Thằng bé nhà cô ngày nào cũng mang trứng gà luộc cho mà.” Ông cụ xua tay, nhiều nữa, sắp xếp sách vở.
Hôm nay, khi con trai cả mang trứng gà đến, Lâm Thanh Hòa liền hỏi con.
“À? Con mang trứng gà cho ông, ông hỏi thì con thôi ạ.” Chu Khải gãi đầu, “Thế là ông tự giúp ạ?”
“Ừm,” Lâm Thanh Hòa gật đầu.
Ông cụ trông thư viện họ Vương, một họ phổ biến ở Bắc Kinh. Lâm Thanh Hòa và ông xem như quen vì ông thường xuyên giữ chỗ giúp cô, nhưng cô ngờ con trai với ông đến . Vừa trường phân nhà, ông bán căn nhà tập thể của cho trường. Dù ông cũng nhận một khoản tiền, nhưng việc giúp Lâm Thanh Hòa nhiều.
“Căn nhà đó tồi , rộng hơn năm mươi mét vuông. Tuy cũ một chút nhưng cũng .” Vài ngày , cô giáo hướng dẫn đến báo tin cho Lâm Thanh Hòa.
Lâm Thanh Hòa : “Em hẹn với ông Vương , hôm nay tan học sẽ cùng ông qua xem nhà.”
“Được, ông Vương đặc biệt đề nghị với trường là phân căn nhà cho em đấy,” cô giáo .
“Em ghi lòng tạc ạ,” Lâm Thanh Hòa cũng gật đầu.
Hôm đó tan học, Lâm Thanh Hòa dẫn theo con trai cả, cùng ông Vương xem nhà.
“Nhà thì , nhưng hàng xóm phức tạp. Theo , cô cứ ở tạm trong trường , sắm sửa đồ đạc , đợi chồng cô lên hẵng dọn qua,” ông Vương dặn dò.
“Có gì mà lo ạ, con ở đây mà,” Chu Khải liền .
“Cậu thì suốt ngày ở nhà, chuyện gì tìm ?” Ông Vương thẳng, “Năm nay nhiều trở về thành phố lắm, đoán sẽ càng đông hơn, an ninh lẽ cũng đảm bảo . Cứ là sai.”
“ là như thật,” Lâm Thanh Hòa gật đầu.
“Ừm, hai con cứ lên xem , ở tầng ba, căn giữa đấy,” ông Vương đưa chìa khóa cho hai con.
“Ông lên ạ?” Lâm Thanh Hòa hỏi.
“Không, về đây,” ông Vương xua tay, khi còn dặn thêm: “Hàng xóm nhà bên cạnh họ Trương, , các dọn đến ở thì chú ý một chút.”
“Vâng ạ,” Lâm Thanh Hòa gật đầu.
Nhìn ông rời , hai con Lâm Thanh Hòa lên tầng ba. Tòa nhà bốn tầng, tầng ba quả là vị trí ánh sáng . Xung quanh bừa bộn, nhưng thời buổi một nơi để ở là lắm .
Lâm Thanh Hòa cùng Chu Khải mở cửa xem nhà. Có lẽ lâu ở nên trong nhà trống , bụi bặm khá nhiều, nhưng thể phủ nhận đây là một căn nhà .
“Mẹ ơi, nhà rộng rãi thật. Nhà bạn con, ông Quốc Lương, cũng chỉ tầm thôi,” Chu Khải quanh, hài lòng.
“ là ,” Lâm Thanh Hòa gật đầu.
Từ đây đến trường cũng quá xa. Sau Chu Thanh Bách đến, cả nhà sẽ ăn cơm ở đây, còn con trai cả thì về trường ở. Nhà thể ở cô, Chu Thanh Bách và hai đứa nhỏ. Còn bố chồng, tạm thời thể đón lên , đợi đến khi thị trường thực sự mở cửa, gia đình thể tự mua nhà tính .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-60-trong-ruong-kiem-tien-nuoi-con/chuong-274-nha-moi.html.]
Thế là từ hôm đó, hai con Lâm Thanh Hòa và Chu Khải thêm một việc để . Chiều tối tan học, họ qua dọn dẹp nhà cửa, dần dần chuyển đồ đạc . Mỗi ngày mang một ít đồ nhỏ, đến một tháng, căn nhà dáng một tổ ấm.
“Nhà cô chú mới dọn đến ? Ông Vương bán nhà ?” Một bà cụ hỏi.
“Chào bác ạ, bác là…?” Lâm Thanh Hòa bà.
“ ở ngay sát vách bên trái nhà cô, cứ gọi là bà Mã ,” bà cụ nhiệt tình .
“Chào bác Mã ạ. Đây là nhà trường phân cho cháu,” Lâm Thanh Hòa giải thích.
“Là ông Vương bán cho trường, trường mới phân cho cô chứ gì?” Bà Mã , đợi Lâm Thanh Hòa trả lời tiếp luôn, “Bán cũng , giữ chỉ tổ những kẻ ngứa mắt.”
“Kẻ ngứa mắt nào ạ?” Lâm Thanh Hòa hỏi. Nhớ lời ông Vương dặn, cô hạ giọng, “Có là nhà họ Trương bên cạnh ạ?”
“Chứ còn ai đây nữa,” bà Mã cũng hạ giọng, thì thầm, “Nhà họ Trương đó sống hậu . Hồi thiết với nhà ông Vương lắm, thế mà lưng một cái tố cáo nhà ông , hại ông Vương khổ sở một phen.”
Lâm Thanh Hòa thầm nghĩ, thảo nào một rộng rãi như ông Vương cũng dặn dò cho .
“Cô dạy môn gì ở trường?” Bà Mã hỏi.
“Dạ, tiếng Anh ạ,” Lâm Thanh Hòa đáp.
“Trẻ thế dạy tiếng Anh ? Nhìn cô chắc chỉ hai lăm thôi nhỉ? Cậu thanh niên cao lớn là em trai cô ?”
“Đấy là con trai cháu đấy ạ,” Lâm Thanh Hòa bật , “Bác ơi, cháu sắp bốn mươi .” Dù còn xa mới đến bốn mươi, nhưng cô cứ quá lên một chút.
“Bốn mươi?” Bà Mã giật , “ cô cứ như lấy chồng. Cậu thanh niên đó là con trai cô á? còn tưởng là em trai cô chứ.”
“Thật sự sắp bốn mươi ạ, con trai cháu đấy. Trông nó cao lớn thế thôi chứ năm nay mới mười lăm,” Lâm Thanh Hòa , “Ở quê còn hai đứa nhỏ nữa. Đợi cháu định, sẽ đón chồng và các con cùng lên. Sau chúng là hàng xóm , ‘bán em xa mua láng giềng gần’, gì mong bác Mã chiếu cố nhiều hơn.”
Đừng bao giờ xem thường các bà cụ, họ chính là những nắm giữ thông tin trong khu, cần thiết xây dựng quan hệ .
“Đó là chuyện đương nhiên . Mà con trai cô trông sáng sủa thật,” bà Mã tươi.
“Bố nó đây bộ đội nên nó giống bố, cao to một chút thôi ạ,” Lâm Thanh Hòa khiêm tốn.
“Thế thì quá ,” bà Mã gật gù, nhỏ, “Cô Lâm , đừng qua với nhà họ Trương bên cạnh nhé. Ở khu , tiếng tăm nhà đó thối lắm .”
“Cháu hiểu mà. Cháu căn nhà cũng là nhờ ông Vương đặc biệt chiếu cố, nếu ông cũng chẳng bán. Cháu thể qua với hạng như ?” Lâm Thanh Hòa nhanh nhảu đáp.
“Xem cô với ông Vương thiết thật,” bà Mã , dúi tay Lâm Thanh Hòa hai quả cà chua, đó về.
Lâm Thanh Hòa ăn ngay vì tay bẩn. Cô rửa tay, đóng cửa , mới về trường, chia cho Vương Lệ một quả.
Vương Lệ : “Sao tớ thấy chẳng mấy khi thèm thịt thà, chỉ thích ăn mấy thứ nhỉ?”
“Tốt cho sức khỏe mà,” Lâm Thanh Hòa đáp. Trong gian của cô năm nay trữ ít cà chua để dành cho mùa đông. Mùa đông ở đây nhiều hoa quả như miền Nam bốn mùa như xuân, thời tiết hanh khô.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
“Tớ còn qua xem nhà nữa, mai qua xem nhé?” Vương Lệ đề nghị.
“Được thôi, mai mua đồ với tớ luôn, lao động miễn phí dùng thì phí,” Lâm Thanh Hòa .
“Cậu còn nữa, dọn nhà mà gọi tớ một tiếng,” Vương Lệ giận dỗi.