Trở về thập niên 60: Trồng ruộng kiếm tiền nuôi con - Chương 201: Hiếu kính
Cập nhật lúc: 2025-12-29 15:36:56
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V9isjfm8I
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Tự dưng bà Vương lấy trứng gà cho con ăn gì?” Lâm Thanh Hòa gần đây bận, vụ thu hoạch bắt đầu, cô bận đồ ăn ngon, hầm các loại canh, nên những lời đồn đại trong thôn.
“Trong thôn đều cả khả năng sẽ thi đỗ đại học, ai cũng mong cả con rể nhà họ.” Nhị Oa .
Đại Oa từ trong phòng , mặt chút bất đắc dĩ.
Lâm Thanh Hòa thì : “Hóa là chuyện .” Sau đó bảo Nhị Oa mang trả cho bà Vương, cảm ơn ý , nhưng nhà trứng gà , bây giờ đang là vụ thu hoạch, cứ để dành cho nhà ăn.
Không chỉ bà Vương cho, nhà khác cũng cho, Lâm Thanh Hòa đều nhận. Nếu nhận , mới đắc tội với , đều nhận thì sẽ , ai cũng như ai.
Lâm Thanh Hòa chuyện với Chu, còn nhịn .
Mẹ Chu thì tỏ vẻ quen, : “Bà Thái của con cũng , bóng gió, cứ hỏi về chuyện Đại Oa tìm vợ thế nào.”
Thái Bát Muội tuy năm nay mới xuất giá, nhưng con trai con gái của bà Thái đây, con cái đều lớn hơn cả Đại Oa, trong đó cô gái đến tuổi, cũng .
“Mẹ ạ?” Lâm Thanh Hòa hỏi.
“Mẹ chuyện của Đại Oa do con quyết, can thiệp.” Mẹ Chu .
Nói cũng , Chu cũng chút buồn , đây thật sự chút lo lắng về chuyện cưới vợ của mấy em Đại OOa. bây giờ, trong thôn truyền tin Đại Oa khả năng thi đỗ đại học, thế là con gái cứ tha hồ cho Đại Oa chọn.
Lâm Thanh Hòa cũng gì.
Theo quan niệm của đương thời, thực cái gọi là đại học chính là Đại học Công Nông Binh.
Đây là cần nhân dân quần chúng đề cử, thực giá trị cũng bình thường, bằng tự thi đỗ.
cũng thể phủ nhận sức nặng của ba chữ “sinh viên” , vẫn là một danh xưng ghê gớm.
Được đề cử học Đại học Công Nông Binh, tự nhiên là gia thế trong sạch. Trước đây Lâm Thanh Hòa mấy lo lắng về việc danh tiếng ham ăn biếng của ảnh hưởng đến Đại Oa , bây giờ thì càng cần , cô tẩy trắng, còn tẩy trắng thành công.
Cho nên nếu Đại Oa tự bản lĩnh, sẽ vấn đề gì.
Chuyện của Đại Oa bên ngoài vẫn còn bàn tán, nhưng cũng chỉ mấy ngày đầu. Mấy ngày vụ thu hoạch bận rộn, cũng rảnh để quan tâm nhiều.
Vụ thu hoạch hai ngày, ông bố Chu Thanh Bách bắt một con thỏ béo.
Mọi ai cũng ghen tị.
Chẳng trách thể trị một phụ nữ như cô giáo Lâm, đàn ông Chu Thanh Bách cũng là tầm thường.
Đừng cả đội sản xuất, ngay cả các đội sản xuất khác, cũng ai như , mỗi thu hoạch đều bắt thỏ.
Vụ thu năm nay ngay cả Tiểu Tô Thành cũng đến nhặt lúa rơi, tuy mệt một chút, nhưng nhóc cũng phấn khích.
Bởi vì tất cả trẻ con đều đến đây, náo nhiệt.
Thế hệ hồi tưởng , tuổi thơ tuy chút khổ cực, nhưng tuổi thơ như mới gọi là tuổi thơ.
“Thịt thỏ, thịt thỏ.” Tiểu Tô Thành tư bắt thỏ, vui đến mức bay lên trời.
Một cô bé : “Thỏ đáng yêu như , ăn ?”
“Thỏ ăn vụng lương thực, còn đào đất chúng trồng lương thực, hề đáng yêu chút nào, kho tàu ăn mới ngon.” Tiểu Tô Thành dù còn nhỏ, trả lời câu hỏi cao siêu như , Tam Oa trả lời .
Tam Oa , Tiểu Tô Thành liền gật đầu lia lịa: “ , kho tàu!” Dù tuổi còn nhỏ, nhưng nó cũng lờ mờ nhớ , thịt thỏ kho tàu ngon!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-60-trong-ruong-kiem-tien-nuoi-con/chuong-201-hieu-kinh.html.]
Cô bé đến thịt thỏ kho tàu, lẽ cũng chút thèm, nhỏ giọng : “Có thể cho tớ nếm thử , tớ ăn bao giờ.”
“Được thôi, nhưng tớ chỉ cho một miếng thôi, nhiều hơn thì .” Tam Oa .
“Tam Oa, thật.” Cô bé vui vẻ nó .
Tam Oa xua tay, để tâm.
Cô bé thực là con gái của Vương Linh, trong thôn mấy yêu quý, vì cô bé chuyện hư hỏng, bố cô bé bây giờ bắt đầu tìm mới, chắc là cuối năm nay, thể sẽ kế nhà, thể tưởng tượng cuộc sống sẽ gì.
tâm tư của Tam Oa vẫn đơn thuần, hợp ý nó sẽ ghét bỏ xuất , nếu hợp, xuất đến mấy nó cũng thèm .
Chiều tối ăn thịt thỏ kho tàu, cô bé quả nhiên ngoài cửa chờ. Tam Oa cũng quên cô bé, mang cho cô bé một miếng ăn.
Cũng chê bẩn, một miếng thịt thỏ cô bé ăn trong cuộc đời, đều thể nhớ miếng thịt thỏ ngon đến mức nào.
Tiếc là cùng với trai mặt trời đó càng ngày càng xa cách, cả đời đều thể ở bên .
“Tam Oa, em mang thịt ngoài gì ?” Nhị Oa hỏi.
“Không gì cả.” Tam Oa liền cầm bát cơm bắt đầu ăn, hỏi Tiểu Tô Thành: “Em trai, thịt thỏ ngon ?”
“Ngon ngon.” Tiểu Tô Thành ngừng gật đầu, nó cũng chia một cái đùi thỏ, gặm ngon lành.
“Ngon thì ăn nhiều một chút.” Tam Oa .
Lâm Thanh Hòa liền gọi Chu Thanh Bách và bố Chu hai ăn nhiều, vụ thu năm nay vẫn mệt mỏi như khi.
Đại Oa tuy việc học bận rộn, nhưng buổi chiều nghỉ, vẫn sẽ tham gia thu hoạch. Lâm Thanh Hòa cũng ngăn cản, nhưng ăn cơm chiều xong, bảo nó tắm giục sách.
Ông nội Chu thì vui mừng, bây giờ bên ngoài đều nhà ông sắp một sinh viên, ông ông nội, thể vui?
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Hy vọng lớn nhất của già là gì?
Chính là hy vọng một thế hệ mạnh hơn một thế hệ, và con trai út của ông mạnh hơn ông, bản lĩnh hơn ông, bây giờ cháu trai bản lĩnh hơn con trai ông, là sinh viên tương lai trong mắt , điều thể khiến vui mừng?
Ngay cả bây giờ, bố Chu ngoài cũng đều kính trọng.
Bố Chu cũng gì để , chỉ là cháu đích tôn của ông tan học về nhà là học bài, thuộc lòng bài khóa, lúc còn bảo ông trông giúp.
Bố Chu cũng chỉ vài chữ, xem , còn nhờ Nhị Oa đến mới .
dù , cũng khiến những già khác ghen tị.
“Sau ông cũng sẽ hưởng phúc .” Mọi đều với ông như .
“ bây giờ đang hưởng phúc .” Bố Chu thật.
Từ khi ăn chung với nhà út, bố Chu mới phát hiện, hóa cuộc sống còn thể trôi qua như , còn thể trôi qua một cách thoải mái như .
Trước đây thật, bố Chu cảm thấy đến tuổi cũng gần đất xa trời , nhưng bây giờ, bố Chu cảm thấy còn thể sống thêm vài năm nữa…
Từ năm nay, ông thậm chí còn lấy ít hai công điểm, chỉ lấy sáu công điểm.
khi nhà út , những gì ông mà còn tán thành, với ông rằng: “Con sớm bảo bố đừng vất vả như , chỉ sợ tổn thương lòng tự trọng của bố. Đã đến tuổi , giữ gìn sức khỏe, để cho các cháu hiếu kính.”