Trở về thập niên 60: Trồng ruộng kiếm tiền nuôi con - Chương 158: Lời ra tiếng vào
Cập nhật lúc: 2025-12-29 15:34:52
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V9isjfm8I
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tuy rằng vụ thu kéo dài gần bốn mươi lăm ngày khiến mệt rã rời, nhưng mệt thì mệt, niềm vui thu hoạch thấm đẫm lòng .
Dù đó một vụ hè.
vụ thu mới là vụ mùa chính giúp dân thể yên sống qua năm.
Vụ thu bội thu nghĩa là năm nay sẽ ăn Tết no đủ, còn nếu vụ thu thất bát thì thật sự đói bụng.
Đối với thế hệ mà , gì hạnh phúc hơn ăn no bụng.
Sau khi thu hoạch xong là đến việc nộp lương thực, đó chia lương thực.
Lâm Thanh Hòa lợi dụng ngay lúc chia lương thực.
Bất kể là loại lương thực gì, cô đều lén mua ít, nhiều khi còn mua dư cả trăm cân.
Nếu ai hỏi, Lâm Thanh Hòa chỉ đáp một câu: “Nhà đông miệng ăn như , mua nhiều một chút đủ no?”
Một câu chặn họng .
đối với cách sống của nhà Chu Thanh Bách, trong đội cũng quen mắt nên thường truy cứu quá mức.
Dù thì trong thời đại mà chỉ dám ăn no đến sáu bảy phần, nhà cô ăn no mười phần thì việc mua nhiều lương thực hơn cũng là chuyện bình thường.
Chỉ Chu Thanh Bách và Chu là rõ, lương thực là để đem bán chứ để nhà ăn.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Lâm Thanh Hòa tuy vẻ hoang phí, nhưng bao giờ lãng phí.
Mỗi bữa cơm dù nấu ít, nhưng về cơ bản chỉ cho ăn no tám phần, chỉ lúc thu hoạch vụ hè và vụ thu mới cho ăn no mười phần để bồi bổ.
Những lúc khác thì chỉ ăn đủ, thể ăn quá no.
Hơn nữa, ngoài cơm chính còn các món phụ.
Nào là chè vừng, chè đậu xanh, cháo ý dĩ đậu đỏ táo đỏ, Lâm Thanh Hòa đều thường xuyên cho cả nhà.
Thế nên trong nhà về cơ bản bao giờ đói.
Lâm Thanh Hòa lựa lúc rảnh rỗi đến tìm em ba Lâm, em ba cũng chuẩn sẵn lương thực cho cô.
Không nhiều lắm, chỉ hơn hai trăm cân thôi.
“Chị, năm nay em thể chia hơn ba mươi đồng, đến lúc đó em sẽ dành dụm trả chị .” Em ba Lâm với cô.
Lâm Thanh Hòa chẳng để tâm, : “Cậu cứ để dành , chờ khi nào đủ một trăm đồng hẵng .”
Nói xong cô liền mang lương thực .
Khoảng thời gian , Lâm Thanh Hòa bận ngơi tay.
Lương thực chia một .
Mỗi loại cây trồng khi thu hoạch, phơi khô và nộp thuế xong sẽ chia .
Sau đó thu hoạch loại khác chia tiếp.
Vì , từ khi lứa lương thực đầu tiên thu hoạch, Lâm Thanh Hòa bắt đầu công cuộc vận chuyển của .
Mãi cho đến khi vụ thu kết thúc, cô cũng chuyển gần hết lương thực, tuy mệt một chút nhưng kiếm gần một trăm đồng, nên dù mệt mỏi cũng chẳng đáng là gì.
Ở thời đại , như em ba Lâm quanh năm suốt tháng cũng chỉ kiếm vài chục đồng, khi trừ các khoản chi tiêu lặt vặt thì thật sự chẳng còn bao nhiêu.
Thế nên câu “ngựa ăn cỏ đêm béo, của phi nghĩa giàu” quả là lý.
cũng chỉ như Lâm Thanh Hòa, gian trong tay mới thể gian lận như , nếu thì nguy hiểm.
Rất ít dám liều như thế.
Đặc biệt là những năm gần đây thu hoạch luôn , bụng chung đói, nên cực kỳ hiếm dám mạo hiểm.
Lâm Thanh Hòa bán lương thực cho chị Mai, bao giờ bán cho chị .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-60-trong-ruong-kiem-tien-nuoi-con/chuong-158-loi-ra-tieng-vao.html.]
Có một mối ăn thịt heo là đủ , xem như là bí mật giữa hai , nhưng nếu thêm cả việc qua lương thực nữa thì thật sự là quá giới hạn. Cho nên, đối với chị Mai, Lâm Thanh Hòa nay chỉ đưa tem phiếu gạo, tem phiếu chị Mai thể tự mua.
Hôm nay Lâm Thanh Hòa đến lấy thịt, chị Mai nhỏ giọng : “Dạo kiểm tra gắt lắm, em tạm thời đừng mang hàng tới nữa, chờ qua đợt chị .”
“Được ạ.” Lâm Thanh Hòa đáp dứt khoát, hỏi thêm về thời gian ước chừng cũng ở lâu.
Lúc vụ thu tuy xong, nhưng Chu Thanh Bách vẫn bận, còn xới đất trồng lúa mì vụ đông.
Đại Oa và Nhị Oa thì học, thằng nhóc Tam Oa thì cả ngày ở nhà. Mẹ Chu tuy thường xuyên bế Tiểu Tô Thành qua chơi, nhưng vẫn thấy buồn chán.
Vì thế, thỉnh thoảng Lâm Thanh Hòa lên huyện dạo chơi một vòng.
Thẩm Ngọc và Trần Kiệt đúng là bản lĩnh, thật sự gom đủ tiền mua căn nhà mà cô giới thiệu.
Hai cũng nhanh ch.óng kết hôn đăng ký, lúc Lâm Thanh Hòa đến bất ngờ một phen.
Thẩm Ngọc thấy cô kinh ngạc như cũng chút ngại ngùng: “ là gấp gáp một chút, nhưng cả hai chúng đều bận, cũng nhiều thời gian, sớm thì xong sớm.”
“Nói cũng .” Lâm Thanh Hòa gật đầu.
“Chuyện còn cảm ơn chị giúp đỡ, nếu chị, hai chúng lẽ nhanh như .” Thẩm Ngọc .
“ giúp thì cũng hai tiền mới , chứ cũng chẳng sức.” Lâm Thanh Hòa thẳng.
cũng , Thẩm Ngọc và Trần Kiệt đúng là quyết đoán.
Thời nay ít quan niệm mua nhà, đừng bây giờ, đến những năm 80, đầu những năm 90 cũng vẫn .
Vì ư?
Vì đều chờ đơn vị phân phối nhà, cớ gì tự mua?
Rất ít tự nguyện mua.
ở thời đại , chỉ cần mua nhà thì sẽ bao giờ hối hận.
Thẩm Ngọc ấn tượng đặc biệt với Lâm Thanh Hòa, chị thích giúp đỡ khác mà bao giờ nhận lợi lộc, dù là giới thiệu đối tượng giúp tìm nhà, cũng nhận một chút quà cáp nào.
“Lần em thấy chữ của chị , chị bằng cấp gì ạ?” Thẩm Ngọc hỏi.
“ gì bằng cấp gì, chỉ học qua một lớp xóa mù chữ thôi. đúng là chút năng khiếu học hành, chỉ là nhà trọng nam khinh nữ nên lỡ dở.” Lâm Thanh Hòa khẽ thở dài.
Có những chuyện cần khoe thì vẫn khoe một chút, quá khiêm tốn sẽ thành tự ti.
Thẩm Ngọc lộ vẻ tiếc nuối.
“ giờ đang tự học, hai đứa con trai đều học cả, học theo chúng nó.” Lâm Thanh Hòa .
Thẩm Ngọc lập tức tỏ vẻ khâm phục: “Chị đúng là quá cầu tiến.”
“Sống đến già, học đến già mà, cũng gì to tát.” Lâm Thanh Hòa .
“Vụ thu , bên chị thu hoạch thế nào ạ?” Thẩm Ngọc hỏi.
“Được mùa lắm, mấy thôn gần đó đều mùa. Trong thành chắc lương thực mới cũng đưa lên chứ?” Lâm Thanh Hòa .
“Lên ạ, nhưng vẫn cung ứng hạn chế.” Thẩm Ngọc .
Trong thành mỗi đều định lượng, vượt quá mức đó là thể , nếu nơi như chợ đen xuất hiện.
Chủ yếu là vì nhu cầu, nên tự nhiên chợ đen cũng theo đó mà sinh .
Lâm Thanh Hòa : “Hai vợ chồng cô đều ăn ở nhà ăn tập thể, cũng tiện lợi thật.”
Thẩm Ngọc , lúc mới thấy lợi ích của việc cả hai đều là công nhân, điều kiện quả là .
“Chỉ là chút lo lắng, sinh con thì thế nào.” Thẩm Ngọc thêm.
Tuy dọn ở riêng nhiều cái lợi, nhưng cũng những chỗ như ý, ví dụ như sinh con, ai đỡ đần một tay.