Trở về thập niên 60: Trồng ruộng kiếm tiền nuôi con - Chương 132: Cãi nhau
Cập nhật lúc: 2025-12-29 15:29:27
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V9isjfm8I
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dùng hai cái bánh bao và một cái bánh ngô vốn, dù mất trắng Lâm Thanh Hòa cũng để tâm.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Sau khi hẹn với bà cụ ngày mai sẽ giao dịch, cô tự ngoài ăn một bữa trở về nhà khách.
Lúc cô về, Chu Thanh Bách ở trong phòng, thấy cô trở về, rõ ràng cũng thở phào nhẹ nhõm.
mặt vẫn sầm gì.
“Em chuyện là em sai, nhưng cũng , lúc đó em đối với căn bản tình cảm gì, nghĩ sinh cho ba đứa là cũng tàm tạm , lúc mới nghĩ quẩn.” Lâm Thanh Hòa .
Mặt Chu Thanh Bách càng đen hơn.
“ trở về, trong quá trình sớm tối chung sống với , em từ lúc nào, cảm thấy gả cho thực em hạnh phúc. Anh tuy lời ngon tiếng ngọt, cũng nghĩ chuyện lãng mạn gì để dỗ em vui, nhưng vẫn luôn âm thầm vì gia đình mà trả giá, âm thầm gánh vác trọng trách trong nhà.” Lâm Thanh Hòa tiếp tục.
Chu Thanh Bách liếc cô một cái.
“Lúc đó em cũng phát hiện thích , lúc về em còn đuổi qua phòng bên cạnh ngủ. tình cảm là thứ em nảy sinh là nảy sinh . Em vẫn thể tránh khỏi việc thích trong những ngày chung sống. Lúc một cô con gái, thực em hối hận , chỉ là em nên với thế nào.” Lâm Thanh Hòa .
Chu Thanh Bách : “Tại em cho sớm hơn?”
“Em cũng sớm hơn, nhưng em nên lời. Em cũng một cô con gái đến mức nào, nhưng em , em còn thể gì khác? Em chỉ thể âm thầm chờ đợi, xem bản lĩnh cho cái bụng thắt ống dẫn trứng của em lớn lên .” Lâm Thanh Hòa .
Mặt Chu Thanh Bách đen sì.
Lâm Thanh Hòa thật sự nghĩ như , nếu cô triệt sản mà còn bản lĩnh bụng cô lớn lên, cô chắc chắn sẽ sinh.
Chu Thanh Bách hiển nhiên vẫn chấp nhận.
Thế là Lâm Thanh Hòa liền bắt đầu dùng thể để xin .
Chu Thanh Bách vốn định để ý đến cô, cơn giận của còn nguôi, một chút cũng nguôi.
phụ nữ quá dùng thủ đoạn, đến mức nhịn , liền dùng phương thức để trừng phạt cô một trận thật nặng.
Xong việc, trở về bộ dạng tức giận đó.
“Vừa thôi nhé.” Lâm Thanh Hòa tự thấy hy sinh lớn, thấy sung sướng xong còn định tiếp tục tỏ thái độ với cô, cô đồng ý.
Chuyện từ đầu đến cuối chính cô cũng là hại, chẳng qua là vì thích , yêu , nên mới ngược an ủi thôi.
Nếu chừng mực, cô cũng sẽ tức giận, xem ai hung hơn!
Chu Thanh Bách cô cho tức điên lên, thế mà còn dám dùng giọng điệu !
Anh trực tiếp lưng .
Lâm Thanh Hòa liền : “Chu Thanh Bách, giỏi nhỉ. Em dỗ lâu như , còn điều, thì dứt khoát . Anh thế nào, nếu ly hôn gì, đều . một điều em với , ba đứa con em đều cần, tự nuôi .”
Không cần là chuyện thể nào, chỉ là dọa đàn ông một chút thôi.
Chu Thanh Bách trừng mắt cô: “Em còn ly hôn?”
“Không là tự ? Em em sai , còn dứt là ? Chính em cũng hối hận, từ lúc yêu hối hận , hối hận đến t.h.u.ố.c chữa, ?” Lâm Thanh Hòa .
“ thấy cô hề tâm hối !” Chu Thanh Bách .
Lâm Thanh Hòa nay tự thấy là kiên nhẫn, kiên nhẫn bây giờ dùng gần hết, : “Về thủ tục luôn . Em thể sinh con cho nữa, thể tìm một trẻ khác sinh cho . Còn Đại Oa chúng nó, cứ để chúng nó tự lựa chọn theo ai, nếu theo , em gì để .”
Người đàn ông tính tình như Chu Thanh Bách cũng cô chọc cho tức điên.
Người phụ nữ tức c.h.ế.t thì chịu bỏ qua!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-60-trong-ruong-kiem-tien-nuoi-con/chuong-132-cai-nhau.html.]
Anh gì, chỉ sầm mặt Lâm Thanh Hòa.
Cô lườm một cái, lưng bắt đầu ngủ. Con sói mới hành hạ cô một trận tàn nhẫn, mệt c.h.ế.t , còn cô dỗ dành, cửa .
Thích tức giận thì cứ tức giận , dù cũng tức đến cô.
Chu Thanh Bách liền thấy cô cứ thế vô tâm vô phế mà ngủ, tức đến mức nhịn mà bật .
Anh rốt cuộc cưới một phụ nữ vô lương tâm đến mức nào?
Chuyện lớn như cô tự quyết định , còn cho phép tức giận. Không dỗ dành thì thôi, cô kiên nhẫn.
Lại còn nghĩ đến chuyện ly hôn, đến con cái cũng !
Chu Thanh Bách cảm thấy trán chút đau.
Thấy trời cũng còn sớm, qua giờ trưa, Chu Thanh Bách : “Dậy ngoài ăn cơm.”
“Tự ăn , em thấy thấy phiền .” Lâm Thanh Hòa mơ màng đáp một câu, rõ ràng.
Chu Thanh Bách thật sự cảm thấy gan đau. Người phụ nữ nhẫn tâm đ.â.m tim mấy nhát thì chịu bỏ qua.
dù , Chu Thanh Bách vẫn ăn xong mang về cho cô một phần.
Chỉ là Lâm Thanh Hòa tự ăn , thế là kiên quyết ăn đồ mang về: “Tự ăn , đồ của em ăn nổi.”
Nghe xem, trực tiếp nổi tính với , biến thành .
“Em dậy ăn .” Chu Thanh Bách , nhưng dù cũng thể để bụng đói, cãi thì cãi , bụng ăn no .
“Không khẩu vị.” Giọng Lâm Thanh Hòa bắt đầu mang vẻ kiên nhẫn.
Chu Thanh Bách nay là dỗ phụ nữ, nên mím môi, ở mép giường cô.
Lâm Thanh Hòa tiếp tục ngủ, để đàn ông tự nghĩ cho kỹ , là cô cái bụng của cô. Thế là thèm để ý đến Chu Thanh Bách nữa.
Anh chỉ thể một ăn hai phần, vẫn là để nguội thấy cô thật sự ăn mới ăn.
Lâm Thanh Hòa ngủ một giấc đến 5 giờ chiều, đó mới dậy mặc quần áo chuẩn ngoài ăn cơm.
Chu Thanh Bách liền theo , Lâm Thanh Hòa liếc mắt : “Anh đừng theo !”
Không theo cô là , lúc về thấy cô ở nhà khách, cái cảm giác hoảng loạn đó trải qua thứ hai.
“Hai vợ chồng cãi .” Một bà bác ở nhà khách thấy hai họ như , liền khẽ.
“Bác hiểu lầm , chúng cháu mà cãi .” Lâm Thanh Hòa tủm tỉm.
Chu Thanh Bách gì.
Hai vợ chồng liền cửa ăn cơm.
Tuy bụng Chu Thanh Bách cũng đói, nhưng vẫn theo cô ăn một bữa, sủi cảo nhân rau tề thái, vị vẫn ngon.
Lúc kinh đô thực sự gì để dạo, Lâm Thanh Hòa ăn xong liền về nhà khách.
“Đi dạo với một chút.” Chu Thanh Bách khẽ thở dài.
Lâm Thanh Hòa một cái, rốt cuộc là mềm lòng, thế là theo . nửa ngày cũng thấy một câu, Lâm Thanh Hòa liền : “Anh tự !”