Nếu quyết định xét nghiệm ADN, thì khi kết quả cũng cần với khác, tránh sinh thêm chuyện ngoài ý .
Giản Vân Tang với Hạ Bồ và Tống Trân:
“Buổi chiều con với Nam Châu đưa Triều Triều đến trung tâm giám định. Nghe nhanh thì ngày mai sẽ kết quả.”
Tống Trân gật đầu:
“Không vội. Nếu , con nhổ vài sợi tóc của Triều Triều, để Nam Châu mang xét nghiệm cũng . Con bé còn nhỏ, chạy chạy nhiều cũng mệt.”
Giản Vân Tang nghĩ cũng . Hai ngày nay Triều Triều theo họ đến bệnh viện nhiều , vẫn nên để cô bé nghỉ ngơi ở nhà thì hơn.
Sau khi đồng ý, bà liền cầm quần áo của Triều Triều ngoài.
Bà , Tống Trân cảm khái:
“Vương Bình Thu còn bảo Vân Tang xuất từ gia đình khá giả, cái gì cũng . thấy, thím thật sự ý lành gì. Rõ ràng Vân Tang của chúng rộng rãi, điều. Nam Châu cưới con bé, đúng là phúc khí của Hạ gia.”
Hạ Bồ :
“Bọn họ thì gì. Chúng là trong nhà, hiểu rõ nhất. Mặc kệ họ gì. Hiện tại Triều Triều trở về, hai vợ chồng nhà nó cũng hòa hợp như xưa, nhà rốt cuộc cũng qua cơn mưa trời sáng.”
Tống Trân khẽ hỏi:
“Vậy… chuyện chờ kết quả mới thông báo với họ hàng?”
Hạ Bồ gật đầu:
“Ừ, kết quả hãy .”
Nói , ông dậy, tinh thần phấn chấn hẳn:
“Đi, xem Triều Triều nào!”
Ông sốt ruột nhanh ngoài, Tống Trân phía trách:
“Ông cái sàn nhà giày của ông dẫm bẩn cả , cửa cũng chẳng đổi giày…” Nói xong bà cũng nhanh chóng đuổi theo.
Hai bước sân, Triều Triều mặc áo khoác, vui vẻ nắm tay cha , tò mò ngắm khắp nơi.
Sân nhà Hạ gia rộng, chẳng những bể bơi riêng mà phía còn ao nhỏ nuôi nhiều cá. Bên cạnh ao một đình nhỏ, qua cây cầu gỗ sẽ thấy tủ gỗ bày đầy lưới và cần câu.
Mấy năm , ông nội giao phần lớn công việc công ty cho Hạ Nam Châu, còn nửa nghỉ hưu, rảnh rỗi thì ao câu cá, ngày tháng vô cùng thư thái.
Đáng tiếc, hai năm Triều Triều mất tích, Hạ Nam Châu vất vả tìm con gái, thời gian quản lý công ty, ông nội đành gánh vác, bận rộn lu bu. May mắn bây giờ Triều Triều trở về, ông thể thảnh thơi như .
Nghĩ đến đây, Hạ Bồ hăng hái. Chỉ chờ vài hôm nữa, khi Nam Châu bù đắp đủ cho con gái, thì ông sẽ “đuổi” con trai về công ty, còn thì ở nhà chăm cháu, nghĩ thôi thấy vui.
Cách đó xa nhà ươm hoa lộ thiên – thú vui lúc rảnh của Tống Trân. Gần đó còn xích đu cũ. Trong sân còn trồng vài cây ăn quả. Cây lựu, cây bưởi đều sai trĩu quả.
Hạ Nam Châu đưa tay hái hai quả bưởi, nắm tay Triều Triều xuống ghế đá, bắt đầu bóc.
Giản Vân Tang khẽ nhắc:
“Lát nữa ăn cơm trưa, đừng bóc nhiều.”
“Anh , chỉ bóc thử xem vị. Triều Triều, con thích ăn bưởi ?”
Triều Triều lắc đầu:
“Trong thôn trồng bưởi, nhưng cho ai hái. Bưởi dại trong núi thì chín hái hết . Con từng ăn qua.”
Nghe , Hạ Bồ thấy xót xa:
“Nhà nhiều bưởi, từ giờ con thích ăn thì đều là của con.”
Triều Triều hoảng hốt lắc đầu:
“Không cần, cần… con cần nhiều như .”
Tống Trân thì thầm bên tai chồng:
“Trước gia đình nuôi Triều Triều , con bé chịu nhiều khổ, thành nhát gan, hiểu chuyện sớm. Bây giờ cái gì cũng dám nhận nhiều, sợ chúng thích, ghét bỏ mà đuổi . Nhìn con bé như , đau lòng lắm.”
Nghe xong, tay Hạ Bồ siết chặt, gương mặt căng thẳng:
“Có tra nơi nào nuôi Triều Triều ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-sau-xuyen-khong-ca-co-trieu-nhin-ta-lon-len/chuong-47-chua-tung-thay-ca-chua.html.]
Tống Trân lắc đầu:
“Không rõ, việc Nam Châu lo.”
Lát , khi Giản Vân Tang và Tống Trân dắt Triều Triều về phòng ăn, Hạ Bồ cố ý chậm , hỏi Hạ Nam Châu:
“Có tìm chỗ từng nuôi Triều Triều ?”
Hạ Nam Châu trầm giọng:
“Kỳ lạ lắm, tra thôn Thượng Lục mà Triều Triều .”
“Không tra ? Vậy thể là Tang Liễu thôn, Tam Lục thôn chăng?”
“Cũng tra , . Những thôn Triều Triều nhắc đến đều tồn tại.”
Hạ Bồ nhíu mày:
“Thật quái lạ.”
“Con sẽ hỏi Triều Triều, tìm thêm manh mối.”
“Con nhớ uyển chuyển. Những ngày tháng chẳng ký ức gì với con bé, đừng để con đau lòng.”
“Con .”
Khi hai cha con phòng ăn, Triều Triều ngoan ngoãn ghế, hai tay đặt bàn, lặng lẽ chờ.
Cô bé thật chút bối rối. Tưởng rằng bữa cơm hôm qua là vô cùng phong phú, ngờ hôm nay bàn ăn còn nhiều món hơn nữa, nhiều thứ cô từng thấy.
Hạ Bồ xuống, :
“Ăn cơm thôi. Ăn nhiều , ở nhà con ăn gì cứ bảo.”
Tống Trân gắp thức ăn cho cô bé:
“Đây, cà chua xào trứng. Trước con thích ăn lắm, bảo chua chua ngọt ngọt dễ ăn.”
Triều Triều tròn mắt:
“Cà chua? Là cái gì?”
Tống Trân sửng sốt:
“Con từng ăn cà chua ? Lạ , ở thôn nào cũng mà.”
Triều Triều lắc đầu, ăn thử một miếng, đôi mắt sáng lên:
“Ngon quá!”
Tống Trân sang Giản Vân Tang, trong lòng dấy lên nghi ngờ. Khoai lang, cà chua – những thứ quen thuộc, mà Triều Triều từng thấy. Rốt cuộc là ?
…
Trong khi đó, ở triều Đại Khải, bá tánh màn trời cũng nhịn thèm thuồng khi thấy Triều Triều ăn.
Hôm qua là khoai lang, hôm nay là cà chua. Món đỏ mọng, nước sốt, như trái cây, chua chua ngọt ngọt. Ai mà ăn?
Cảnh Tuyên đế nhíu mày. Ông đang xử lý tấu chương, liên quan màn trời, chuyện các đại thần phản đối khai biển, ông trái tổ tông.
Ông chỉ “tam tư” mà còn “tứ tư ngũ tư”, chỉ mở biển mới phát triển kinh tế, quốc khố dồi dào. Thế mà đám đại thần cứ cố chấp…
Cảnh Tuyên đế bực bội ném tấu chương lên bàn, xoa trán, ngẩng đầu màn trời, thấy món cà chua.
Không hiểu , ông cũng ăn thử.
Đáng tiếc, màn trời nhiều thứ như thế, chẳng lấy .
“Lương Nguy còn mang về?”
Tào Khánh hầu một bên cạn lời:
“…” Bệ hạ, bọn họ mới hai ngày thôi mà…