Hà Loan Loan vốn chỉ định lén hôn Cố Dục Hàn một chút rút lui, ngờ đàn ông nhạy bén đến thế. Nghĩ cũng đúng thôi — với nghề nghiệp của , sự cảnh giác ăn sâu máu, đến cả một ngọn gió khẽ lay cũng qua nổi mắt .
Gương mặt trắng mịn của cô đỏ ửng, lộ rõ vài phần ngượng ngùng:
“Em… em thấy muỗi mặt …”
Cố Dục Hàn khẽ , khóe môi cong lên đầy ẩn ý, đôi mày nhướng nhẹ như tin:
“Hửm? Kỳ lạ thật đấy, mùa ở Tây Lâm gì muỗi? Để kiểm tra xem… thật là muỗi nhé?”
Vừa dứt lời, cúi đầu, nhẹ nhàng cắn môi cô một cái.
Hương vị ngọt ngào đầu lưỡi như quả đào mật chín mọng đầu xuân, khiến mê đắm, chìm sâu mãi thôi.
Bàn tay nóng rực, nhẹ nhàng vuốt ve làn da mịn màng của cô, nụ hôn cũng ngày càng sâu, như hút cô lồng n.g.ự.c rộng lớn .
Cố Dục Hàn lúc , đắm chìm trong sự mềm mại ngọt ngào của cô vợ nhỏ. Cô giống như một đóa lan thanh thuần, khiến chỉ dám nâng niu, nhịn mà chiếm hữu đến tận cùng.
Hà Loan Loan ngờ sự "đáp trả" của mãnh liệt đến . Dần dần, cô cảm nhận rõ khí thế bức , khiến cô đỏ mặt chút sợ hãi.
Giọng cô nhỏ nhẹ, khẽ run:
“Em... sai . Lần dám trộm hôn nữa…”
Cố Dục Hàn rời môi cô, ánh mắt còn vương tia đỏ rực. Anh gắng gượng kiềm chế, giọng khàn khàn hỏi:
“Bao lâu nữa?”
Hà Loan Loan lập tức hiểu đang gì, mặt càng đỏ hơn:
“Còn… hai ngày nữa.”
Anh gật đầu, giọng trầm thấp:
“Được, chờ. Em ngủ , ngoài một lát.”
Nói dậy, bước nhà vệ sinh. rõ ràng… cơn đói thỏa mãn.
Một ăn chay trường kỳ, một khi nếm qua mùi vị, sẽ thấy ăn thế nào cũng no.
Hà Loan Loan rúc chăn, trái tim vẫn còn đập thình thịch, nóng đến mức bốc khói. Cô lật trong, cố ru giấc ngủ.
Một lúc , Cố Dục Hàn trở về giường. ngủ, gian giữa hai yên tĩnh đến lạ.
Loan Loan lén mở một bên mắt, hé bắt gặp ánh trăng ngoài cửa sổ rọi phòng, phủ lên gương mặt Cố Dục Hàn.
Anh đang yên lặng cô.
“Anh… ngủ?” – Cô dè dặt hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-qua-khu-ba-dao-quat-khoi-doi-lai-gia-tai/chuong-81.html.]
Phạm Khắc Hiếu
Cố Dục Hàn giơ tay vuốt tóc cô, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn mang theo chút giễu cợt:
“Vẫn đói.”
Hà Loan Loan: “…”
Cô cắn môi, ngập ngừng:
“ mà… bây giờ em thật sự… giúp …”
Cô đưa tay nhỏ bé ôm lấy tay , giọng như mèo con nũng:
“Anh… chịu khó một chút nha?”
Thế nhưng ánh mắt Cố Dục Hàn dừng đôi tay cô, giọng khẽ trầm xuống:
“Vậy… em dùng tay giúp nhé?”
Ánh trăng bạc phủ nửa căn phòng, khiến khí càng trở nên mờ ảo.
Nửa Hà Loan Loan vùi trong chăn, “bắt ép” giúp . Đêm nay, dài, … mệt mỏi.
Sáng hôm .
Hà Loan Loan mở mắt dậy thì trời sáng rõ. Đồng hồ chỉ chín giờ rưỡi. Cô dụi mắt, cổ tay vẫn còn mỏi.
Cùng lúc đó, tại nhà chính.
Hà Linh Linh với gương mặt sưng đỏ, đang bưng bữa sáng đến mặt Hạ Quân, giọng nhỏ nhẹ lấy lòng:
“Mẹ, con bữa sáng. Mẹ ăn thử xem hợp khẩu vị .”
Nói xong, cô sang đưa kẹo cho hai đứa nhỏ Chính Chính và Phỉ Phỉ, giọng ngọt như mía lùi:
“Tối qua ngủ ngon ? Hôm nay dì dẫn các con ngoài chơi nhé? Mình thể thả diều, câu cá nữa!”
Chính Chính bắt đầu d.a.o động — nhóc vốn mê câu cá. Còn Phỉ Phỉ định nhận kẹo thì Hạ Quân khẽ ho một tiếng.
Phỉ Phỉ lập tức thu tay , vội :
“Con ăn ! Ăn kẹo sâu răng, lắm!”
Hà Linh Linh lúng túng, vội gượng, nhỏ giọng dụ dỗ tiếp:
“Vậy bắt chim sẻ, mua hồ lô ngào đường, chơi bao cát ?”
Đôi mắt tròn xoe của Phỉ Phỉ đảo một vòng, cuối cùng vẫn cưỡng lời mời hấp dẫn.
“Vậy… !”