Trở Về Quá Khứ: Bá Đạo Quật Khởi, Đòi Lại Gia Tài - Chương 416

Cập nhật lúc: 2025-09-20 08:58:39
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Tay của Triệu Giai Thành siết đến mức gần như bóp nát cổ cô .

 

Hoàng Vũ Vi cảm thấy thở của như rút sạch, linh hồn như thoát khỏi thể xác. Trong khoảnh khắc , cô — hôm nay thể c.h.ế.t thật .

 

Không ngờ nhà họ Triệu thể tàn độc đến mức !

 

ngay khi cô nghĩ tất cả kết thúc, Triệu Giai Thành buông tay.

 

Anh chậm rãi chỉnh cổ áo, ánh mắt lạnh lùng liếc phụ nữ đang quỳ rạp đất, run rẩy ngừng.

 

nghĩ một cách hợp với cô. Cô tìm che chở, để Vương lão truy cứu ? sẽ giúp cô toại nguyện.”

 

Anh cúi xuống, ghé sát tai cô , giọng trầm thấp như rắn độc bò qua da thịt:

 

nhớ rõ... nếu cô dám trái ý ... thì , sẽ buông tay nữa .”

 

Hoàng Vũ Vi chỉ cảm thấy lạnh sống lưng. Giờ khắc , cô mới hiểu thế nào là ác ma đội lốt .

Phạm Khắc Hiếu

 

Triệu Giai Thành kéo cô dậy, đưa đến nhốt một căn phòng trống lạnh lẽo ánh sáng.

 

“Ở yên đó. Khi kế hoạch của thành công... sẽ đến đón cô.”

 

, chính nỗi sợ hãi hèn mọn của là công cụ hảo để một âm mưu tàn độc khác dần hình thành.

 

Trong đầu Triệu Giai Thành, ánh mắt lóe lên sát khí.

 

“Đã đến lúc xử lý phe cánh của Hạ Kính Đình…”

 

Trong khi đó…

Hà Loan Loan — đang sống một nửa tháng “ngọt ngào đến phát mệt”

 

Từ khi cô mang thai ba, cả nhà gần như “phong tỏa” Loan Loan như bảo vật quốc gia, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.

 

Hạ Quân gần như dọn hẳn sang nhà họ Lý. Mỗi sáng sớm, bà đều xách theo túi lớn túi nhỏ, nào là cá trích còn tươi nhảy, đậu hũ mới ép, chân giò hầm mềm, canh gà bổ máu… Không thiếu món nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-qua-khu-ba-dao-quat-khoi-doi-lai-gia-tai/chuong-416.html.]

 

“Loan Loan , con đang mang ba bảo bối đấy, bổ sung dinh dưỡng! Bánh trứng gà của Hạnh Hoa Lâu sáng 9 giờ là lò đấy, xếp hàng từ tám giờ rưỡi cơ!”

 

Hà Loan Loan che mặt, trốn ghế sofa như một đứa trẻ nghịch ngợm:

 

“Mẹ ơi! Con thương con, nhưng con ăn nổi nữa! Một ngày 6 bữa , sắp phát mệt vì ăn đây !”

 

Ở bên cạnh, Lý Quốc Chấn cũng chẳng chịu thua, mang đủ loại hạt dinh dưỡng nhập khẩu, sữa bột ngoại quốc, táo tàu đỏ mọng... Gương mặt nghiêm túc nhưng ánh mắt thì đầy cưng chiều.

 

Chẳng trách chỉ trong nửa tháng, hình nhỏ nhắn của Hà Loan Loan phổng lên ít.

 

Khi Tào Quyên dẫn theo Trân Trân tới thăm, bước kinh hô:

 

“Ôi trời đất! Loan Loan? Là cô thật đấy ? Sao mập thế?”

 

Hà Loan Loan tròn mắt, xoa má nghi ngờ:

 

“Thật sự mập hả?”

 

Tào Quyên bật gật đầu:

 

“Thật! lắm nhé! Trắng trẻo, mềm mại, như một viên trân châu sống động, đáng yêu chịu nổi!”

 

Lời khen khiến Hà Loan Loan đang “tự ti nhẹ” liền hớn hở, nắm tay Trân Trân, âu yếm hỏi:

 

“Trân Trân ăn bánh ? Có bánh trứng gà nè, chuối nữa, chọn cái con thích nha!”

 

Trân Trân một tuổi, , mắt to tròn như búp bê, nụ rực rỡ như hoa nở. Cô bé ôm một cái bánh trứng gà, cắn một miếng hớn hở :

 

“Ngon!”

 

Hà Loan Loan đứa trẻ nhỏ xíu trong lòng, ánh mắt như tan thành nước.

 

Cô nhẹ nhàng ôm lấy bụng , dịu dàng đến lạ thường. Trong lòng kìm niềm mong chờ:

 

“Chẳng ba bảo bối của sẽ đáng yêu đến mức nào…”

Loading...