Hồi nhỏ, Giản Lê luôn dọa đến phát sợ, về nhà cũng dám hỏi, chỉ lẳng lặng ôm chặt lấy ba , sợ bán , hoặc đưa về cho ba ruột núi.
Giản Lê của bây giờ còn nể nang bà lão nữa.
Hoàng Quế Hoa càng cay nghiệt, cô càng cắn hạt dưa hăng hơn. Trên đĩa hoa quả cả quýt, cô cũng cố tình lấy ăn. Không chỉ ăn, cô còn lấy kẹo đắt tiền nhét đầy túi. Trông cô chẳng khác gì một đứa trẻ nhà quê đầu lên phố.
Hoàng Quế Hoa tức đến đánh tay cô. Mấy thứ đắt tiền bà mua để cho con nhóc ăn. Tất cả đều là để trưng bày cho khách đến nhà ngày mùng một xem cho mắt.
“Ăn, ăn, ăn! Mày là đồ c.h.ế.t đói đầu thai ? Nhìn con lợn trong chuồng còn gầy hơn mày đấy! Sao mày còn mặt mũi mà ăn hả! là cái đồ nhà quê hổ!”
Giản Lê nhét đầy đồ túi, thèm đáp , chỉ lè lưỡi trêu tức, khiến Hoàng Quế Hoa tức đến c.h.ế.t khiếp.
Giản Lê mặt quỷ: “Tức c.h.ế.t bà !”
Hoàng Quế Hoa ôm ngực, trông như sắp Giản Lê cho tức đến ngất .
“Mày, cái đồ trời đánh! Ba mày dạy mày thế ! Mày bất hiếu với lớn, mày sẽ sét đánh chết!”
Giản Lê đáp : “Có đánh thì cũng đánh bà !”
Bấy lâu nay, Hoàng Quế Hoa bao giờ nghĩ rằng gia đình Giản Phong thể nên trò trống gì. Bà thể ngờ ngày Giản Lê dám mặt mắng bà.
Hoàng Quế Hoa tức đến tối sầm mặt mũi.
Giản Lê chậm rãi : “Bà ơi, cháu khuyên bà bớt diễn . Bà mà ầm lên bây giờ, bằng bà sang chú Tư thử xem?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-nam-95-lam-giau-hang-ngay/chuong-81chuong-81.html.]
Con trai Cát Trường Tuấn bắt , ông hận nhất ngoài nhà họ Lưu , cũng một phần oán trách ruột của . Không thấy lúc nãy Cát Trường Tuấn nhà, đến một tiếng chào cũng thèm chào Hoàng Quế Hoa đó .
Cơn tức mà Hoàng Quế Hoa định bùng phát bỗng nghẹn trong lồng ngực, mắt bà trợn trừng.
Giản Lê hả hê : “Tâm trạng chú Tư hôm nay . Bà cứ ầm lên , ầm lên thì chúng đường ai nấy , bữa cơm Tất niên cũng cần ăn nữa.”
Hoàng Quế Hoa cứng họng.
Bà nổi giận, nhưng tức vì Giản Lê đúng.
Bà thực sự dám.
Bữa cơm Tất niên hôm nay, đứa con trai út mấy tháng về nhà cuối cùng cũng chịu đến. Bà còn đang định tối nay sẽ lóc kể khổ với con trai.
Làm ầm lên bây giờ cũng , nhưng giống như Giản Lê , nếu to chuyện thể cứu vãn, tối nay bà còn mặt mũi nào mà kể khổ với con trai út nữa?
Giản Lê sung sướng nhét đầy một túi kẹo, phòng ngân nga hát.
Thư
Hoàng Quế Hoa tức đến bốc khói, trong lòng thầm nghĩ, là sang năm dứt khoát cho gia đình Giản Phong đến nữa. Vốn dĩ họ cũng chỉ là gánh nặng bà mang theo, một nhà.
Cũng giống như Cát Trường Phong, đứa con riêng của chồng cũ. Bà chẳng khiến ông Cát cho Cát Trường Phong ở riêng đó ? Mấy năm nay Cát Trường Phong về ăn Tết, chẳng vẫn cả ?
Nghĩ đến việc dạo ông Cát cũng mắt, Hoàng Quế Hoa thấy đúng là ngốc, tại cứ gọi cả nhà Giản Phong đến cho chướng mắt gì.
Đợi ngày mai bà sẽ thẳng, bảo Giản Phong từ nay đừng đến nữa. Dù bà cũng trông mong đứa con vô dụng phụng dưỡng lúc về già.
Đang mải suy nghĩ, ông cụ nhà họ Cát về đến nhà.