Trở về năm 95 làm giàu hàng ngày - Chương 383:PN Hứa Á Nam

Cập nhật lúc: 2025-09-15 05:22:23
Lượt xem: 89

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Bị ba tên côn đồ đánh, dĩ nhiên là Hứa Á Nam phục. Gần đây, cô chịu đựng quá nhiều áp lực.

Sự bất công của nhà trường, sự rời của bạn , cơ hội thực tập còn treo lơ lửng, một tương lai vô định...

Hứa Á Nam dính mấy đòn, nhưng cô dường như cảm thấy đau đớn, chỉ điên cuồng phản kháng. Nắm đ.ấ.m giáng lên , cô cắn chặt răng, dùng nắm đ.ấ.m của mà hung hăng đáp trả.

Mấy tên côn đồ miệng chửi bới tục tĩu đòi g.i.ế.c cô, còn cô thì chỉ im lặng, dùng chiếc cặp đầy sách của mà phang tới tấp.

Hứa Á Nam dồn bộ sức lực trận đánh, trán nổi lên vài cục u, loáng thoáng rỉ máu.

Đến cuối cùng, ba kẻ đối diện tức đến sôi máu: "Kệ , con điên ."

Làm gì ai chịu đòn mà tránh, cứ liều mạng cắn chặt buông như thể đồng quy vu tận.

Chúng định bỏ chạy, nhưng Hứa Á Nam buông tha.

Dường như tất cả sự phẫn uất trong suốt thời gian qua đều giải tỏa qua bạo lực.

Hứa Á Nam vung nắm đấm, liều mạng vung nắm đấm, cô chỉ rằng, căm hận thế giới .

Đến khi Hứa Á Nam bình tĩnh , cảnh sát mặt.

Đôi tay cô run rẩy, cô hiểu tại trở nên như .

Cảnh sát đưa về đồn. Hứa Á Nam thụp xuống đất, vùi đầu giữa hai đầu gối.

Thầy chủ nhiệm nhanh chóng mặt, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

"Hứa Á Nam, nhà trường sẽ kỷ luật em."

Có lẽ bình thường thì sẽ , nhưng đây là lúc nào? Đây là lúc Hứa Á Nam trở mặt với nhà trường.

Hứa Á Nam im lặng.

Việc đến nước , cô hối hận, cô cam tâm, tất cả hy vọng của cô, cứ thế tan thành mây khói.

Hứa Á Nam thầm nghĩ, cả đời của cô, định sẵn là thể sống trong bình yên, cô chính là như .

Bốc đồng, ích kỷ, nóng nảy, lo âu.

tính cách quyết định phận, thì phận thuộc về Hứa Á Nam cô, sẽ về ?

Cảnh sát lấy lời khai, vì tình tiết ẩu đả, nên hai bên hòa cả làng. Hứa Á Nam đủ tuổi thành niên, chỉ thể giao cho giám hộ đưa về.

Thầy chủ nhiệm: "...Để ."

Đưa cô khỏi đồn cảnh sát, thầy chủ nhiệm đột nhiên hỏi: "Là vì Chu Thứ Nữ?"

Chu Thứ Nữ vội vã rời khỏi đây. Tuy bố đến trường giải thích tình hình, nhưng bức tường nào cản gió. Tên bạn trai côn đồ của Chu Thứ Nữ gần đây thiếu ba hoa khoác lác bên ngoài. Hơn nữa, hôm nay lúc đám gây sự ở cổng trường cũng chẳng hề kiêng dè ai, lẽ tin tức sẽ nhanh chóng lan truyền khắp trường.

Hứa Á Nam vẫn gì.

Thầy chủ nhiệm thở dài: "Hứa Á Nam, em thể mềm mỏng hơn một chút ? Rõ ràng em là để bảo vệ bạn , nhưng tại cứ đẩy sự việc đến bước ? Rốt cuộc em đang nghĩ gì ? Em , chỉ riêng đồn thôi, nhà trường sẽ ghi một nặng hồ sơ của em đấy."

Vừa , khi ông đang ở văn phòng và nhận điện thoại của cảnh sát, chuyện của Hứa Á Nam, thầy hiệu trưởng phần hả hê : "Vậy cũng . Thầy đến với nó, bảo nó đừng quậy nữa. Nó phạm , nhà trường sẽ giữ bằng nghiệp của nó, nhưng một nặng là thể thiếu. Thực tập cũng sắp xếp cho nó nữa, đợi sang năm cấp thẳng cho nó cái bằng nghiệp là ."

Thầy hiệu trưởng thừa hiểu đạo lý "chân đất sợ kẻ giày". Con bé cứng đầu như , cha , lỡ như dồn đến đường cùng mà gây chuyện gì, nhà trường cũng gặp phiền phức. Chi bằng cứ như , đôi bên cùng lùi một bước. Ai bảo nó đủ kiên nhẫn gì?

Tất nhiên, để cho Hứa Á Nam một bài học, cơ hội thực tập của cô đương nhiên tan thành mây khói.

Thầy chủ nhiệm Hứa Á Nam đang im lặng, trong lòng một cảm giác khó chịu nên lời.

Tại cứ một tảng đá, cứ đ.â.m đầu tường đến vỡ đầu chảy m.á.u như thì thể sống hơn ?

"Hứa Á Nam, thầy một câu, đừng ngoan cố nữa."

Đừng cứ tự khó như nữa.

Hứa Á Nam: "Thầy ơi, em một bảng điểm chứng nhận học lực."

Thầy chủ nhiệm tài nào ngờ , câu đầu tiên Hứa Á Nam là câu .

"...Hứa Á Nam, em đang thầy ?"

Đây là lúc để chuyện bảng điểm ?

Chẳng lẽ Hứa Á Nam thật sự từ bỏ việc học, cầm lấy bảng điểm rời ?

Vậy thì mấy năm qua, tất cả những gì cô bỏ , giá trị gì chứ!

Hứa Á Nam bướng bỉnh : "Thầy ơi, thầy giúp em , em cần một bảng điểm chứng nhận học lực."

Giữa mùa hè, tiếng ve kêu đến xé lòng. Hứa Á Nam gốc cây long não, cả như một cây cung kéo căng. Cô tự bẻ cong đến một góc độ tưởng, khiến khác mà kinh hãi, dường như giây tiếp theo cô sẽ tự xé nát chính .

"Thầy ơi..."

Thầy chủ nhiệm đột nhiên khuyên nữa.

Còn ý nghĩa gì ?

Ngõ cụt ở ngay mắt, cô bé  cha dạy bảo, nên phận định cô bé sẽ trả giá đắt.

"Được."

...

Ngày hôm khi nhận giấy chứng nhận, Hứa Á Nam biến mất khỏi trường.

Không ai .

Các bạn cùng phòng của Hứa Á Nam chút quen. Ký túc xá thiếu đồ đạc của cô, trông trống trải và phần xập xệ.

"Bây giờ nghĩ , Hứa Á Nam cũng đáng thương thật."

"...Nó điên , dám đánh với ở cổng trường."

"Đừng chuyện nó nữa. Này, các định khi nào nhập học?"

Hứa Á Nam vác hành lý, cầm địa chỉ từ một trung tâm môi giới, tìm đến một nhà máy sô-cô-la ở ngoại ô thành phố Đào để việc.

Nhà máy do trong làng gần đó mở. Nói là nhà máy, thực chất chỉ là một xưởng nhỏ, chuyên sản xuất loại sô-cô-la "ba " ( nhãn mác, hạn sử dụng, địa chỉ sản xuất). Công nhân phần lớn là dân làng, lương cũng thấp. Mỗi ngày đủ mười tiếng mới 200 tệ.

Điểm duy nhất là bao ăn bao ở.

Bơ ca cao lỏng chảy trong thùng chứa, công nhân đổ thủ công từng khuôn hình gấu nhỏ thô kệch, đến cả đường nét cũng mờ nhạt.

Hứa Á Nam cứ thế dây chuyền sản xuất, tay chân hoạt động máy móc, miệng mấp máy.

Quản đốc thấy liền tới. Ban đầu, ông tưởng cô gái nhỏ đang ăn vụng, nhưng quan sát kỹ, Hứa Á Nam hề ăn gì, cô chỉ đang âm thầm nhẩm thuộc cái gì đó.

Người phụ nữ trung niên mập mạp bên cạnh quản đốc thì thầm: "Đang học thuộc bài đó, mấy hôm nay đều thấy, lúc thì công thức, lúc thì bài khóa."

Bà chép miệng, con bé thế đáng thương thế nào, bố cái nghề gì mà để con trong độ tuổi học ngoài lụng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-nam-95-lam-giau-hang-ngay/chuong-383pn-hua-a-nam.html.]

Quản đốc nhíu mày, tới gõ gõ lên bàn việc của Hứa Á Nam.

Hứa Á Nam theo bản năng rụt chân trong, như thể đang giấu thứ gì đó.

Quản đốc ho khan một tiếng: "Đứng lên."

Hứa Á Nam lặng lẽ đặt dụng cụ trong tay xuống.

Quản đốc lôi một cuốn sách giáo khoa từ dây chuyền của Hứa Á Nam, lật qua lật : "Muốn học thì đến trường mà học, mang sách vở đến đây gì?"

Hứa Á Nam , nhưng phụ nữ béo đối diện một tràng như pháo rang: "Lão Đổng, đừng khắt khe thế chứ, nó xem thì cứ xem, chậm trễ công việc của ông ."

Thư Sách

Lão Đổng: "Bà thì cái gì? Sách của nó mà rơi trong, chẳng chúng hỏng cả một mẻ nguyên liệu ?"

Người phụ nữ béo: "Ối dào, gì to tát , rơi thì nhặt , đồ của chúng vốn dĩ cũng sạch sẽ gì cho cam..."

"...Bà im ."

Hứa Á Nam gì, nhưng bộ quần áo rách rưới lên tất cả.

Cuối cùng, Lão Đổng cũng chỉ bảo cô để sách bàn mà đặt lên , rời .

Lão Đổng , phụ nữ béo gọi Hứa Á Nam từ phía đối diện.

"Này, cái con bé lầm lì !"

Hứa Á Nam ngước mắt bà.

Người phụ nữ béo lớn: "Mày thì cứ , Lão Đổng mà tới, tao chắc chắn sẽ gọi mày."

Hứa Á Nam đáp thế nào, chỉ thể lí nhí một tiếng cảm ơn.

Người phụ nữ béo hì hì tán gẫu với bên cạnh: "Tao mà, cái lão Đổng mới tí chức quyền oai. Ngày xưa cũng ở đây, lão còn hút thuốc việc đấy chứ, bây giờ lên quản đốc thì vẻ đây."

Giọng Lão Đổng tức tối vọng từ xa: "Tống Thúy Phượng! Bớt , việc !"

Người phụ nữ béo và mấy dân làng phá lên ha hả.

...

Mỗi sáng, Hứa Á Nam thức dậy lúc 5 giờ. Sau khi dậy, cô sẽ đến nhà tắm công cộng. Nơi đèn sáng suốt đêm, Hứa Á Nam sẽ mang sách theo, tận dụng ánh đèn để học bài.

7 giờ, khi dân làng gần đó đến việc, Hứa Á Nam sẽ về ký túc xá. Nói là ký túc xá, nhưng cũng chẳng khác gì một túp lều lụp xụp, bẩn thỉu, bừa bộn, đến một cái giường tầng cũng , chỉ một chiếc giường cũ ọp ẹp. Ở đây ba : một phụ nữ con trai cờ b.ạ.c thua sạch sành sanh, ngày nào cũng than trách phận; một phụ nữ trung niên chồng bạo hành bỏ nhà .

Ban đầu, Hứa Á Nam lặng lẽ họ trò chuyện. Dần dần, cô học cách tự ngăn chặn âm thanh.

Học, học, học bán sống bán chết.

Tranh thủ lúc hai dậy dọn dẹp buổi sáng, Hứa Á Nam sẽ giường một lúc bài tập, đó quyết định hôm nay mang sách gì .

Trong lúc việc, cô học.

Chiều tối 7-8 giờ tan , Hứa Á Nam sẽ đến nhà tắm công cộng sách thêm một lúc nữa.

Cuộc sống cứ thế trôi cho đến mùa đông, Hứa Á Nam quần áo ấm để mặc.

Buổi sáng mặc quần áo mỏng manh sách trong nhà tắm, Hứa Á Nam thầm nghĩ, nên bỏ 50 tệ để mua một chiếc áo bông ?

dám.

Tiền lương tiết kiệm bộ, sang năm nếu thi đỗ đại học, học phí sẽ là bao nhiêu.

còn đường lui.

Hứa Á Nam cố gắng chịu đựng ba ngày, đến ngày cuối cùng, cô phân vân giữa việc mua áo bông mua chăn bông.

Sau khi tan , Tống Thúy Phượng gọi cô .

"Này cô bé lầm lì, hôm nay tao bật bông, mày ?"

Hứa Á Nam định .

Tống Thúy Phượng kéo tay cô: "Chăn bông nhà tao dày quá, cứ vểnh mép. Tao định sửa cái chăn mười cân thành sáu cân. Đi , cùng tao."

Tống Thúy Phượng quả thật sửa chăn, nhưng bông còn thừa, bà đều cho Hứa Á Nam.

"Chú Kim, mấy mảnh vải vụn đây chú vứt ở ?"

Chú Kim, thợ bật bông trong thị trấn, chỉ một góc: "Kia kìa."

Tống Thúy Phượng lựa trong đó, tìm mấy mảnh vải lẻ lớn. Bên cạnh là một chiếc máy may, bà lách cách vài đường, một chiếc áo bông đơn sơ thành.

"Đừng chê nó nhé."

Hứa Á Nam quen với sự ấm áp , Tống Thúy Phượng khoác chiếc áo bông lên .

"Con bé ngốc , định c.h.ế.t cóng thật đấy ?"

Cơ thể Hứa Á Nam cứng đờ. Tống Thúy Phượng nhanh nhẹn ôm lấy chiếc chăn nhà , gọi cô .

"Này cô bé, sang năm mày thi ? Phải cố mà thi cho đấy."

Chú Kim thợ bật bông : "Đây là con bé mà bà bảo học bài trong nhà máy đấy ? Ai da, chú còn đôi găng tay , hai đôi, mỗi đôi mất một chiếc, cháu chê chứ?"

Một chiếc găng tay len, một chiếc găng tay da, cả hai đều là găng tay trái, đưa tay Hứa Á Nam.

"Cố mà thi cho nhé."

Hứa Á Nam nên lời.

Mỗi khi như , cô căm ghét chính .

Ghét vụng về ăn , ghét cách từ chối, ghét...

Ghét việc trái tim rõ ràng nguội lạnh, nhưng luôn chỉ vì một chút giúp đỡ của khác.

"Cố mà thi cho nhé."

Hứa Á Nam: "Vâng ạ."

Tháng sáu năm , Hứa Á Nam trong phòng thi đại học.

Tháng bảy, trường y đột nhiên nhận một phiếu báo điểm.

Thầy hiệu trưởng chạy đến trường, cả sững sờ tại chỗ.

"Thầy cái gì?"

"Hứa Á Nam, điểm thi đại học bao nhiêu?"

"...Con  bé thi 560 điểm."

 

 

 

 

Loading...