Trở về năm 95 làm giàu hàng ngày - Chương 381:PN Hứa Á Nam
Cập nhật lúc: 2025-09-14 12:14:00
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hứa Á Nam sải bước về phía khu giảng đường. Trường y lớn, chỉ hai dãy nhà dùng để dạy học. Văn phòng của các giáo viên trong một tòa nhà ba tầng nhỏ với lớp sơn bên ngoài bong tróc.
Khi chạy lên tầng hai, tim Hứa Á Nam chùng xuống từng chút một. Vô suy nghĩ hỗn loạn nảy trong đầu cô. Có lúc cô nghĩ, là nhà trường nhầm lẫn, chỉ lát nữa thôi khi cô bước văn phòng và lên tiếng, thầy giáo sẽ day dứt vỗ đầu và giải thích rằng sẽ sửa ngay lập tức.
Lúc khác, cô nghĩ đến những lời mỉa mai của bạn cùng phòng. Liệu khi nào cô bước , và thầy giáo sẽ chỉ khăng khăng rằng cô đủ ưu tú, nên suất đó dành cho cô?
Không đến bệnh viện tỉnh, đãi ngộ ở bệnh viện huyện sẽ giảm một trời một vực. Những khóa đều , nhiều bệnh viện huyện mới xây dựng vài năm, hiện tại vẫn cung cấp chỗ ở. Sinh viên đến đó tự thuê nhà, còn tự lo chuyện ăn uống...
Số tiền tiết kiệm của Hứa Á Nam đủ để chống chọi với bất kỳ tình huống đột xuất nào trong tương lai.
Ngay lúc , Hứa Á Nam cảm thấy dường như một bàn tay vô hình của phận đang quyết cho cô yên .
Cả cuộc đời của cô, mỗi sắp chạm đến một điều , cô đánh thẳng xuống đáy vực trong chớp mắt.
Một nỗi bi ai về phận dâng lên trong lòng, Hứa Á Nam đột nhiên cảm thấy mệt mỏi.
Tại những chuyện khác thể thuận lợi đạt một cách dễ dàng, đến lượt cô luôn nín thở chờ đợi?
Cảm giác bất định, cảm giác thể rơi lo âu bất cứ lúc nào theo cô gần hết cuộc đời.
Hồi lâu , cô mới cắn răng gõ cửa.
Giọng thầy giáo từ trong vọng : “Vào .”
Hứa Á Nam đẩy cửa bước . Thầy chủ nhiệm thấy cô, dường như đoán cô sẽ đến.
Hứa Á Nam: “Thầy ơi, em hỏi về thông báo phân công dán bảng tin...”
Thầy chủ nhiệm: “Em xuống .”
Thư
Hứa Á Nam .
Đây là chuyện liên quan đến cả tương lai của cô. Cô giọng điệu bình tĩnh đó của thầy, cứ như thể bên sự bình tĩnh đang ẩn chứa một sự thật phũ phàng.
Thầy chủ nhiệm cô gái bướng bỉnh , chỉ cảm thấy đau đầu.
“Em xuống , chúng sẽ chuyện từ từ.”
Hứa Á Nam thẳng mắt thầy.
Thầy giáo đành bất đắc dĩ : “Á Nam, chuyện là do nhà trường quyết định. Mỗi năm, việc phân công thực tập đều do phòng công tác sinh viên sắp xếp... Em hiểu ?”
Hứa Á Nam mím chặt môi.
Thầy chủ nhiệm cố gắng thuyết phục: “Thật bệnh viện huyện cũng tệ. Ví dụ như bệnh viện huyện Đào gần đây, mấy năm nữa sẽ sáp nhập thành phố. Em đến đó , với năng lực của em, đến bất cứ cũng sẽ trọng dụng. Vài năm , kinh nghiệm của em cũng dày dặn hơn, lúc đó đúng dịp huyện chuyển thành quận, chẳng ?”
Hứa Á Nam vẫn im lặng.
Thầy chủ nhiệm đành tiếp: “Thầy thật sự tranh thủ cho em , nhưng chuyện thì vẫn là . Con cả đời, quan trọng nhất là tin phận. Thầy những lời chói tai, nhưng em hãy tin thầy, đời nhiều chuyện bất công, chuyện nào cũng cần rạch ròi...”
“Em đừng thầy như . Chẳng lẽ thầy tìm cho em một con đường ? thầy thể gì chứ?”
“...Thôi , những gì cần giải thích thầy cũng giải thích với em . Bây giờ em về , chuẩn cho để thực tập.”
Hứa Á Nam nhúc nhích.
Thầy chủ nhiệm bắt đầu chút bực bội: “Rốt cuộc em thế nào? Ăn vạ, mẩy ? Thầy cho em , dù em cũng vô dụng. Thầy là tranh thủ cho em , em điều như ?”
Hứa Á Nam: “Thầy ơi, em suất của em.”
Hai năm qua, cô ngày đêm khổ học, giữ thể diện cho trường khi cần. Để đến cuối cùng, nhà trường cướp hy vọng duy nhất của cô ?
Cô phục!
Thầy chủ nhiệm tức đến sôi máu: “Phải thế nào thì em mới chịu hiểu đây? Thầy , đây là chuyện thể đổi, là quyết định của phòng công tác sinh viên! Em trường bao nhiêu lãnh đạo ? Em trút giận lên thầy thì ích gì? Em chỉ thể tự trách một bố thôi!”
“Với , cái gì mà suất của em? Trường cho em thì nó là của em! Em đừng nghĩ học giỏi là ngon hết. Ra ngoài xã hội, quan trọng nhất là cách đối nhân xử thế. Em xem, ngoài thành tích em còn gì?”
Hứa Á Nam: “Vậy còn Lưu Quyên và mấy thì ? Họ cái gì? Mấy năm nay họ ngày nào cũng chơi, nào thi cũng đội sổ, chép bài. Ngay cả thành tích họ cũng . Dựa mà họ đến bệnh viện tỉnh?”
“Dựa việc họ một bố !”
Thầy chủ nhiệm gằn giọng: “Em oán trời oán đất, chi bằng oán chính đầu thai một gia đình . Oán bố em c.h.ế.t sớm, oán em bỏ rơi em. Em oán khác !”
Hứa Á Nam từng nghĩ sẽ đau lòng vì những lời như . Suy cho cùng, câu chuyện của cô kể kể bao nhiêu trong các buổi tuyên dương của trường, mỗi lãnh đạo đến, nhà trường đều lặp nó mặt phóng viên.
khi những lời đó thốt từ miệng thầy chủ nhiệm từng đối xử với , Hứa Á Nam vẫn kìm dòng nước mắt trào mãnh liệt.
Thầy chủ nhiệm dường như cũng nhận quá lời. Mặt ông tái , bực vì mất bình tĩnh sự cứng đầu của Hứa Á Nam, oán trách tại cô ngoan cố đến .
Con nhóc c.h.ế.t tiệt , mãi !
“...Lời thầy nặng, nhưng Hứa Á Nam, em nên hiểu rõ vấn đề của . Trên thế giới ai tồn tại đơn độc, ai cũng cha , nguồn gốc. Số em , đôi khi cần cứ hơn thua gì. Bệnh viện huyện cũng , em may mắn hơn nhiều . Em xem, bây giờ em vẫn học, tương lai sẽ trở thành một y tá. Chẳng lẽ điều đó vẫn đủ em hài lòng ?”
Nước mắt Hứa Á Nam rơi xuống mũi giày.
Cô hỏi, tại hài lòng?
Thứ đáng nhận thì , gì đáng để hài lòng chứ?
Cô sống như băng mỏng, cẩn thận từng li từng tí, mỗi ngày đều tính toán chi tiêu. Hai năm qua cao thêm mà mua nổi một chiếc quần mới, tự mua hai mảnh vải về nối chiếc quần cũ. Những chiếc áo mặc mùa xuân thu xù lông, cọ khiến mỗi tối về ký túc xá cô đều gãi lâu. Giày hở mõm, cô tự mua keo 502 về dán .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-nam-95-lam-giau-hang-ngay/chuong-381pn-hua-a-nam.html.]
Mỗi ngày, mỗi đêm, cô đều thầm tính toán khi nào mới lo về tiền bạc, khi nào mới kiếm một chút tiền, khi nào mới thể một bộ quần áo tươm tất hơn.
Thầy chủ nhiệm hạ giọng: “Hứa Á Nam, đừng gây chuyện nữa. Đi bệnh viện tỉnh bệnh viện huyện, đối với em cũng khác nhiều ? Như thầy , lùi một bước , đến bệnh viện huyện, em vẫn thể nỗ lực tiến bộ mà.”
Hứa Á Nam lau nước mắt: “Thầy ơi, em sợ.”
“Em sợ cái gì?”
“Em sợ rằng, dù tương lai em nỗ lực đến , vẫn sẽ với em rằng, ai bảo mày một bố .”
…
Sắc mặt thầy chủ nhiệm lạnh , vẻ mặt đầy mệt mỏi: “Vậy, rốt cuộc em gì?”
Hứa Á Nam cúi đầu chào thầy: “Thầy ơi, vẫn còn một thời gian nữa mới đến đợt phân công, em hy vọng nhà trường sẽ xem xét .”
“Vậy nếu kết quả đổi thì ?”
Hứa Á Nam: “Thầy ơi, em lên báo nhiều .”
Đây là cách cuối cùng, bất đắc dĩ. Thậm chí như , cô cũng thể chẳng nhận chút công bằng nào.
trong lòng Hứa Á Nam đang một ngọn lửa bùng cháy.
Cô thẳng lưng ánh mắt kinh ngạc của thầy chủ nhiệm: “Thầy ơi, em lùi bước.”
Cả cuộc đời , cô gặp mấy chuyện , tất cả đều nhờ ngọn lửa trong lồng n.g.ự.c để tồn tại.
Trước , cô căm ghét ngọn lửa đốt cháy cô, khiến cô ngày đêm yên, thúc giục cô ngừng tiến về phía . nếu thật sự lùi bước, để ngọn lửa lụi tàn, cô cam lòng.
Trong xương tủy cô, sự cam tâm đang sôi trào.
…
Chỉ một đêm, Hứa Á Nam nhận một quyết định cảnh cáo.
Quyết định đưa mà lý do cụ thể, chỉ dán lên bảng thông báo, tuyên bố Hứa Á Nam kỷ luật vì “chống đối giáo viên”.
Mọi xung quanh bàn tán xôn xao, nhưng Hứa Á Nam như tìm thấy con đường của .
Tệ hơn nữa thì thể tệ đến ?
Hứa Á Nam tự một bản tường trình, xong, cô dán ngay bên cạnh tờ thông báo của trường.
Tờ thông báo lạnh lùng với giấy trắng mực đen của nhà trường, đặt cạnh tờ giấy với nét chữ thanh tú của Hứa Á Nam ghi “Đơn kháng nghị về sự bất công trong thông báo kỷ luật của nhà trường”, trông như một trò đùa đen tối.
Nhà trường tức điên lên. Tờ đơn của Hứa Á Nam dán nửa ngày của phòng công tác sinh viên xé .
Hứa Á Nam nản lòng, tiếp tục dán.
Phòng công tác sinh viên bảo thầy chủ nhiệm gọi cô lên, cô cũng .
Cô dán liên tiếp năm ngày.
Ba ngày đầu, Chu Thứ Nữ còn cùng Hứa Á Nam dán, nhưng hai ngày thấy tăm .
Đến ngày thứ sáu, Chu Thứ Nữ xuất hiện. Mái tóc vàng mấy ngày chải chuốt trở nên bết . Cô trang điểm, hốc mắt là một mảng da trắng bệch. Đôi môi cũng nhợt nhạt y như .
Hứa Á Nam đang dán thông báo, dán xong, cô bình tĩnh lờ lao công của trường đang cạnh chờ để xé, hỏi Chu Thứ Nữ phía : “Hai ngày ?”
Chu Thứ Nữ lắc đầu .
Hứa Á Nam trời: “Tớ bán hoa quả đây, ?”
Mấy ngày nay xe ba bánh của Chu Thứ Nữ, cô đành đến trạm phế liệu kiếm một chiếc xe đẩy nhỏ. Mỗi nhập hoa quả cũng ít hơn.
Chuyện với nhà trường còn ngã ngũ, Hứa Á Nam thể phòng xa, cố gắng tiết kiệm tiền càng nhiều càng . Cuối tuần, cô còn nghề cũ, thu mua ve chai. Đáng tiếc dù cố gắng thế nào cũng cạnh tranh mấy ông bà lão.
Môi Chu Thứ Nữ trắng bệch, cô cố gắng gượng dậy tinh thần: “Đi thôi, tớ lấy xe ba bánh của chú tớ.”
Hứa Á Nam cô bạn vài : “Cậu thật sự chứ? Tớ thấy môi trắng lắm. Lần phòng y tế khám ? Kết quả thế nào?”
Chu Thứ Nữ: “...”
Hứa Á Nam thở dài: “Cậu chuyện gì mà thể với tớ chứ, tớ còn thể cho ai .”
Trước đây khi nhà trường trọng dụng cô, các bạn học ghét cô. Bây giờ cô đối đầu với nhà trường, các bạn học vẫn ưa cô.
Tiếng cãi vã giữa cô và thầy chủ nhiệm quá lớn, vài bạn học ngang qua văn phòng thấy. Thế là chuyện cô chỉ đích danh Lưu Quyên và mấy khác cướp suất của đến tai họ.
Đối phương tất nhiên là đuối lý, nhưng thể thừa nhận, nên la lối đòi tìm đánh Hứa Á Nam.
Hứa Á Nam xong chỉ một câu: “Có giỏi thì cứ đến.”
Lợi ích của việc chẳng còn gì để mất là cô cần dồn nén bản . Dù thì chuyện đến nước , chẳng còn gì để sợ nữa.
Lời của Hứa Á Nam khiến Chu Thứ Nữ xúc động. Cô do dự mãi, cuối cùng kéo Hứa Á Nam đến một cổng vòm trong vườn hoa nhỏ của trường. Mùa , những dây hoa tử đằng leo cổng vòm nở, nhưng cành lá xanh tươi rủ xuống.
Đến nơi, Chu Thứ Nữ vẫn cảm thấy an , ghé sát tai Hứa Á Nam mới dám thì thầm.
“Tớ thai .”