Trở về năm 95 làm giàu hàng ngày - Chương 37:chương 37

Cập nhật lúc: 2025-09-02 02:59:25
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giản Phong chuyện, liền tỏng tám chín phần là do con gái bày .

Hèn gì, hèn gì con bé về nhà xong chủ động gọi điện cho cả báo bình an, đó năm bảy lượt ngăn cho nó gọi về nhà.

Hóa là đang giở trò ở đây!

Giản Phong nghiến răng che giấu giúp con gái: “Để về hỏi Tiểu Lê xem . Anh rể cũng đừng lo quá, Bình Bình mười tám tuổi , suy nghĩ mà. Có khi nó chỉ Mỹ nên tạm thời trốn ở nhà bạn bè thôi.”

Tiền Kim Lai thở dài: “ cũng mong là , chứ nó thì... Thôi nữa. Nếu tìm nó, sẽ bảo nó từ chối . thấy cái xứ quỷ quái đó cũng chẳng gì. Xa nhà một bước là lạ nước lạ cái, huống hồ là nước ngoài, dù kiếm tiền cũng bắt nạt thôi.”

Giản Phong cau mày: “Anh rể lắm.”

Đây là đầu tiên Giản Phong Vương Mộng Lan định đưa con gái sang Mỹ. Nghĩ đến chuyện , ông thấy chị vợ điên . Chỉ dựa dăm ba câu của một “đồng hương” mấy thiết mà định lừa con bé , như thật sự là cho nó ? Nếu là ông, đừng đồng hương, dù là họ hàng thích ông cũng yên tâm.

Cúp điện thoại, Giản Phong xưởng việc tiếp.

Mãi đến khi tan , ông mới quần áo định chợ.

Triệu Hiểu Bằng gọi với theo từ phía : “Anh Phong!”, Giản Phong dừng xe chờ .

Thư

Triệu Hiểu Bằng thấp bé, thở hổn hển chạy tới: “Anh Phong, tối nay rảnh ? Anh em lâu lắm uống với một bữa...”

Lời sai. Kể từ vụ Lưu Hướng Đông ầm ĩ ở đám tang, đám bạn nối khố của họ, trừ Hứa Kiến Quốc , đều dần xa cách Lưu Hướng Đông. Giản Phong là đắc tội với Lưu Hướng Đông nặng nhất. Khi ông mở miệng đòi tiền, ông mối quan hệ giữa họ thể như xưa. Dạo gần đây, vợ chồng Lưu Hướng Đông cũng ít ông trong xưởng.

Lưu Hướng Đông ông nể tình nghĩa, keo kiệt, bạc bẽo. Trong nhà máy, tin, . Giản Phong nhưng cũng bận tâm. Ông sống và việc chỉ theo cái tâm của . Trước đây , bây giờ cũng thế.

Hơn nữa, dạo ông cũng bận.

Quầy hàng nhỏ của Vương Mộng Mai ngày càng ăn phát đạt, một thể cáng đáng hết . Vì , Giản Phong cũng theo bà thức khuya dậy sớm để phụ giúp.

Mỗi sáng, đến 5 giờ ông dậy hòa bột, nấu cháo. Hơn 6 giờ bắt đầu rán bánh bao, nướng bánh. 7 giờ khách bắt đầu đông, tất bật mãi đến gần 9 giờ, Giản Phong mới vội rửa mặt . Buổi trưa tuy bận rộn bằng, nhưng ông vẫn qua phụ vợ một tay.

Buổi tối, khi bọn trẻ tan học và lớn tan , một hai tiếng cao điểm, Giản Phong vẫn mặt. Mãi đến hơn 8 giờ, ông giúp bà dọn hàng, hai vợ chồng về đến nhà cũng là 10 giờ đêm. Vội vàng tắm rửa ngủ, để ngày hôm bắt đầu một vòng y hệt.

Bận rộn như , Giản Phong mới giật nhận , lâu ông tụ tập ăn uống với đám bạn . , ông hề cảm thấy khó chịu chút nào.

Thấy Giản Phong im lặng, Triệu Hiểu Bằng nuốt hết những lời định trong, hì hì khoác vai ông:

“Anh Phong, chị dâu kiếm tiền như thế , vẫn dám nghỉ xả ? Tối nay đến nhà em , em bảo Hải Hà mấy món ngon, em uống một trận trò.”

Giản Phong lắc đầu: “Hôm nay thật sự .”

Ông còn về nhà giải quyết chuyện của con gái nữa.

“Tiểu Bằng, hôm nay nợ chú một bữa rượu, để mấy hôm nữa nhé.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-nam-95-lam-giau-hang-ngay/chuong-37chuong-37.html.]

Nói xong, Giản Phong vội vã đạp xe , bỏ Triệu Hiểu Bằng với vẻ mặt âm u khó đoán ở phía .

Tại khu chợ, Vương Mộng Mai mồ hôi nhễ nhại đang bánh kẹp.

“Của kẹp khoai tây sợi với đậu phụ khô đúng ?”

“Bình Bình, vớt cho khách một quả trứng luộc nước !”

“Bánh bao rán đây ạ, năm cái nhân thịt, , Tiểu Lê gói cho con.”

...

Giản Lê phụ , thấy đầu óc cuồng. Chỉ trong hơn một tháng cô về quê nghỉ hè, những mở rộng quầy hàng mà còn tự ý thêm ít món mới.

Buổi sáng bán cháo, trứng gà, trứng vịt muối và bánh bao rán.

Buổi trưa và tối bán bánh kẹp và trứng luộc nước .

Cả một ngày từ sáng đến tối, khách lúc nào cũng nườm nượp.

Giản Lê nhẩm tính trong đầu khỏi hít một lạnh. Mẹ cô bây giờ một ngày ít nhất cũng doanh thu năm, sáu mươi đồng. Trừ chi phí, một tháng kiếm một nghìn là mơ. Giản Lê hiểu rõ giá trị của một nghìn đồng hơn ai hết. Có thể bằng các hộ kinh doanh lớn, nhưng đối với gia đình cô, tiền gần bằng ba tháng lương của cả ba cộng .

cũng quá mệt mỏi. Làm đồ ăn sáng vốn cực, Vương Mộng Mai dù khỏe mạnh, ham đến cũng chỉ gồng gánh món bánh bao rán và cháo. Thực sự thể lo xể hết .

Giản Lê khuyên bà nên bỏ bớt một buổi, hoặc chỉ bán bữa sáng, hoặc bỏ hẳn bữa sáng . Vương Mộng Mai kiểu gì cũng thấy tiếc. Bữa sáng khách định, bữa trưa và tối thì thu nhập khá.

Khi khu chợ dần trở nên sầm uất, đến đây ăn sáng ngày càng đông. Đông đến mức nào ư? Đến mức hai, ba hàng cùng bán đồ ăn sáng mà vẫn phục vụ xuể.

Ban đầu Vương Mộng Mai định bán bữa sáng, chính là chủ quán đối diện khuyên bà nên mở. Chuyện cạnh tranh trong kinh doanh, lẽ chỉ khi thành thạo, rảnh rỗi mới tâm trí nghĩ đến, còn bây giờ ai cũng bận tối mắt tối mũi! Nhất là khi đồ ăn sáng ở nhà ăn của nhà máy ngày càng tệ, ăn một bữa tử tế đều dắt con chợ.

Đây vẫn là lúc bọn trẻ khai giảng, đợi đến khi học, việc buôn bán buổi sáng sẽ còn hơn nữa.

Vương Mộng Mai bây giờ chỉ thấy hối hận. Sớm kinh doanh riêng kiếm tiền như , bà nên từ lâu . Tốt nhất là nên từ ba năm , ngay khi nghỉ việc. Bà việc khác giỏi, nhưng nấu nướng đặc biệt năng khiếu.

Lấy món bánh bao rán , bánh bà ngon hơn hẳn các hàng khác. Đế bánh rán giòn rụm tới, nhân là thịt băm xào miến đậm đà, thơm mùi tương, ngọt cay, ăn kèm với cháo đậu xanh là miệng. Bà mới bán vài ngày, hai hàng bên cạnh ý tứ tự động chuyển sang bánh bao hấp. Nhiều trong nhà máy còn cố tình dắt con đến ăn sáng.

Bánh kẹp của Vương Mộng Mai cũng ngon. Vỏ bánh nướng vàng giòn, ở giữa kẹp trứng rán mềm mại, thêm một gắp khoai tây sợi và đậu que xào, chan thêm thứ nước sốt cay cay mặn ngọt do chính tay bà pha chế. Trước đây khi còn bán ở cổng trường cấp ba, món nhanh chóng các học sinh lớp 12 yêu thích. Có phụ còn cố tình đạp xe đến mua, mang đến trường đưa qua cổng cho con ăn lót giữa giờ tự học buổi tối.

Vương Mộng Mai dồn hết nhiệt huyết công việc, dạo hai vợ chồng cãi vã cũng ít hẳn . Dùng lời của bà thì: "Mỗi ngày mở mắt là chỉ lo kiếm tiền, mà nghĩ ngợi lung tung."

Hai vợ chồng đạt đến một sự cân bằng kỳ diệu. Những trận cãi vã hàng ngày vì đám bạn của Giản Phong đây giờ còn nữa. Thứ nhất là vì Giản Phong cũng bận tối tăm mặt mũi, chẳng còn mấy khi giao du với ai. Thứ hai là Vương Mộng Mai cũng chẳng thèm để ý đến những chuyện vặt vãnh đó nữa. Đối với bà, mỗi phút mỗi giây bây giờ đều là tiền, lãng phí thời gian bất kỳ ai cũng đáng.

Khi thêm Tiền Bình, Vương Mộng Mai càng hừng hực khí thế.

“Mẹ đang nghĩ là bán thêm một món nữa, buổi trưa bán thêm mì trộn .”

Sắp thu , đến mùa đông, món bánh kẹp chắc sẽ còn bán chạy nữa. Đào Thành là nơi thuộc miền Bắc, mùa đông lạnh nhất thể xuống đến âm mười mấy độ. Mua một cái bánh kẹp, đến lúc ăn thì nguội ngắt, chắc chắn thể hấp dẫn bằng một bát mì nóng hổi. Hơn nữa mì cũng dễ , chỉ cần mua mì tươi ở tiệm, mỗi trưa bà chỉ cần xào hai loại topping là , nhanh gọn phiền phức.

Loading...