Vinh Bỉnh Thiên cầm ngọc bài ngắm nghía hồi lâu, trầm ngâm suy nghĩ, đó mới gật đầu đồng ý. Hắn lập tức bảo thủ tục chuyển khoản.
Nếu thứ thật sự vô dụng, tám trăm triệu cũng cách lấy . Tiền của , ai cũng dễ mà lừa .
“Trần lão thái, chuyện coi như xong. Giờ thể đưa Trần tiểu thư ngoài ăn tối chứ?”
Hắn liếc lão thái thái, giọng điệu nhàn nhạt nhưng mang theo chút ý .
“Đương nhiên là , chỉ cần Duyệt Lâm đồng ý thì các cứ . bữa tối, mong Vinh thiếu gia thể an đưa cháu gái về.”
Trần lão thái nhận tiền, tâm trạng vui vẻ mặt. Cháu gái thể gả Vinh gia, dĩ nhiên là chuyện , bà gì để phản đối.
“Cô đồng ý ?”
Vinh Bỉnh Thiên đầu Trần Duyệt Lâm, ánh mắt mang theo chút ý vị sâu xa.Mk
Cô , tim đập nhanh hơn, cúi đầu, khẽ gật. Trong mắt cô tràn đầy chờ mong cùng niềm vui khó giấu.
Được cùng Vinh thiếu gia ngoài riêng thế , với cô mà , là một cơ hội hiếm .
Chẳng bao lâu , đưa cô rời khỏi cửa hàng đồ cổ, đến một nhà hàng sang trọng bậc nhất thành phố.
Không gian bên trong trang nhã, ánh đèn ấm áp, khí yên tĩnh. Hắn đích kéo ghế cho cô xuống, hành động tao nhã mà tự nhiên.
Cô lúng túng, trong lòng ngọt ngào khó tả.
Trong bữa ăn, chuyện, khéo léo dò hỏi về cuộc sống và sở thích của cô .
Cô trả lời từng câu, nhận rằng tuy vẻ lạnh lùng, nhưng thật ôn hòa, thậm chí còn chút dịu dàng bất ngờ. Sự yêu thích trong lòng cô tăng thêm.
Còn , vẫn giữ nụ nhẹ môi, trò chuyện gắp thức ăn cho cô , thái độ chu đáo đến khiến khác dễ lầm tưởng là thật lòng.
Sau khi ăn xong, đưa cô dạo trung tâm thương mại xa hoa nhất thành phố.
Vừa bước đại sảnh rực rỡ ánh đèn, những món hàng cao cấp trưng bày lấp lánh khiến khí tràn ngập sự xa hoa và quyền quý.
Ánh mắt cô thoáng hiện lên sự kinh ngạc, nhưng nhanh chóng lấy bình tĩnh. Dù cũng là con gái nhà giàu, cô giữ dáng vẻ đúng mực.
Hơi ngẩng cằm lên, cô bước bên cạnh , tỏ vẻ điềm tĩnh như thể quen với nơi .
Hắn đưa cô một cửa hàng thời trang quốc tế nổi tiếng. Nhân viên thấy , lập tức cúi chào niềm nở.
Hắn chỉ khẽ phất tay, ý bảo họ giúp cô chọn quần áo phù hợp.
Cô lặng lẽ nhân viên bận rộn, tỏ vẻ sốt ruột háo hức, nhưng trong lòng sớm dậy sóng.
Trần gia tuy giàu, nhưng cha cô chỉ cho mỗi tháng một trăm vạn tiền tiêu vặt. Với tầng lớp thường dân, đó là khổng lồ, nhưng ở giới thượng lưu như họ, tiền chẳng mua nổi một bộ đồ ở đây.
Nay khác vì mà chọn quần áo, lòng cô thể vui sướng?
Chẳng bao lâu, nhân viên mang hàng loạt bộ váy tinh xảo.
Cô chăm chú xem từng bộ, khẽ vuốt nhẹ lớp vải mềm mại, cuối cùng chọn một chiếc váy liền màu đen đơn giản mà thanh nhã, phòng thử đồ.
Khi cô bước , bộ váy ôm sát tôn dáng khiến cả gian phòng như sáng lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-mat-the-cuoi-hac-de-gianh-lay-khong-gian-cua-anh/chuong-44.html.]
Hắn cô , ánh mắt thoáng lộ vẻ tán thưởng.
“Trần tiểu thư đúng là xinh , dáng cũng . Cứ chọn thêm vài bộ nữa , phụ nữ nên khiến bản xinh một chút.”
Dưới lời , cô thử thêm nhiều bộ khác, kết quả là mua liền mười mấy món.
Thấy thanh toán sảng khoái, lòng cô kích động vui mừng.
Sau đó, hai ghé thêm vài cửa hàng. Cô chọn thêm trang sức và túi xách, còn vẫn kiên nhẫn trả tiền hết thảy.
Lúc khỏi trung tâm, khẽ nắm tay cô , giọng nhẹ như gió: “Hôm nay vui ?”
Cô khẽ : “Rất vui, cảm ơn , Vinh thiếu gia.”
Nói là vui, nhưng trong lòng cô là lâng lâng hạnh phúc. Chưa bao giờ cô nghĩ sẽ ngày cùng một đại thiếu gia nổi tiếng như dạo phố, còn mua cho nhiều đồ đến .
Mấy món tiêu tốn vài trăm triệu, nghĩ mà tim cô vẫn đập loạn.
Hắn vẻ mặt mãn nguyện của cô , ánh mắt thoáng sâu, chậm rãi kéo cô lòng.
Trong giây phút , cô thấy lòng như tan chảy. Cô rõ giữa và đang dần đổi, nên hề né tránh vòng tay đó.
“Thiếu gia, Vinh Bỉnh Thiên chuyển tám trăm triệu cho Trần gia. Không rõ vì lý do gì.”
Người hầu của Mặc Diễm báo cáo, giọng cẩn trọng.
“Bao nhiêu?” Mặc Diễm nhướng mày, ánh mắt lạnh . “Trần Duyệt Lâm hiện giờ ở ?”
Anh rõ cô mang thể chất thuần âm, vì từng cô động chạm nhiều . Với loại tu luyện như , chỉ cần tiếp xúc là nhận .
Chỉ tiếc là vốn chẳng ưa nổi dáng vẻ giả tạo của cô , thậm chí chút chán ghét.
nghĩ đến việc khác thể lợi dụng cô , thấy khó chịu. Dù , thể chất đó với thường chẳng ích gì, chỉ bọn họ những kẻ tu luyện mới hiểu rõ giá trị thực sự.
Nghe Vinh Bỉnh Thiên đưa tám trăm triệu cho Trần gia, lập tức nghi ngờ mục tiêu của đối phương chính là cô .
“Vừa bọn họ còn đang mua sắm, hiện giờ rõ vị trí cụ thể.”
Mặc Diễm lạnh giọng: “Đi tra cho .”
Người hầu rời , liền cầm điện thoại, gọi ngay cho Trần Minh.
Trần Minh thấy gọi đến, tức giận lạnh: “Lúc cần giúp thì bỏ mặc, giờ gọi đến?”
Ông định ném điện thoại , nhưng con trai vội ngăn .
“Ba, con nghĩ ba nên . Chọc giận Mặc Diễm, dù thêm tám trăm triệu cũng đủ ông đè c.h.ế.t . Lỡ Vinh gia giữ lời thì ?”
Nghe , Trần Minh chần chừ, cuối cùng cũng nhấc máy.
“Có chuyện gì, Mặc thiếu gia?”
Giọng ông cố tỏ bình thản, còn vẻ nịnh bợ như .
“Trần Minh, gọi Trần Duyệt Lâm về ngay. Tám trăm triệu Vinh Bỉnh Thiên đưa, trả cho . cho ông một trăm tỷ, bán cô cho .”
Giọng Mặc Diễm lạnh nhạt, nhưng từng chữ như d.a.o cắt.
Trần Minh sững , suýt đ.á.n.h rơi điện thoại. Ông vốn tưởng Mặc Diễm gọi đến là vì chuyện ngọc bài, ngờ là một “niềm vui lớn” đến thế.