Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Ừm! Vậy chị cứ lấy mà dùng !" Đinh Hân Hân vui vẻ ôm bức tranh chân dung của , xua tay về phía Cố Nguyệt Hoài, làm vẻ mặt bà cụ non.
Mục đích đạt , Cố Nguyệt Hoài cũng lãng phí thêm thời gian nữa. Cô cầm bút chì màu rời .
Trên đường trở về nhà, đúng lúc Cố Nguyệt Hoài gặp Điền Tĩnh, đang bước từ trong nhà với vẻ mặt u ám, buồn bực và chán nản thể giấu nổi.
Khi thấy Cố Nguyệt Hoài, vẻ mặt của Điền Tĩnh càng trở nên tối tăm, như thể sự tức giận đến đỉnh điểm.
Cố Nguyệt Hoài làm như thấy gì, trong lòng niệm mấy Thanh tâm chú để kìm nén cơn xúc động lao đến bóp c.h.ế.t Điền Tĩnh. Khi ngang qua, cô thấy giọng lạnh lùng của cô vang lên: "Cố Nguyệt Hoài, cô đừng đắc ý quá, chuyện mới chỉ bắt đầu thôi."
Cố Nguyệt Hoài khựng , "Mới bắt đầu ?" Cô đang ám chỉ điều gì?
Điền Tĩnh nhạt, hạ giọng tiếp: "Trần Nguyệt Thăng, mà cô thích, sắp đến nhà để hỏi cưới . Không chỉ một trăm tệ, mà còn cả 'tam đại kiện' đấy! Cố Nguyệt Hoài, cô thấy trong lòng khó chịu ? Có ?"
"Hahaha, cho cô , những thứ mà đối với cô vĩnh viễn là cầu mà , nhưng đổi là , thì nó khác, đối với đó chỉ là mấy món đồ chơi vặt vãnh mà thôi."
"Cô dựa mà dám tranh giành với ?"
Nói xong, Điền Tĩnh lưng bước .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/78.html.]
Cố Nguyệt Hoài theo bóng dáng cô lầm lũi con đường quê, hai mắt nhíu , vẻ mặt mang theo chút khó hiểu.
Cô vẫn luôn hiểu tại Điền Tĩnh luôn chán ghét, luôn nhằm cô và Cố gia, thậm chí hạ sát tâm với của cô. Hiện giờ xem , hóa từ lâu cô luôn ghét cô, từ hiện tại là như thế.
Thế nhưng, cô khi nào tranh giành với cô ? Từ đầu đến cuối, chẳng luôn chỉ Điền Tĩnh mới là tranh giành, đơn phương gây sự ?
Nga
là ăn cướp la làng.
Vẻ mặt Cố Nguyệt Hoài trở nên lạnh lùng, trong ánh mắt lóe lên một tia hung ác.
Cô xem, đời Điền Tĩnh sẽ còn tranh giành như thế nào nữa.
*
Khi Cố Nguyệt Hoài trở về nhà, cô thấy Cố Chí Phượng vẫn đang ngủ say. Cô liếc cánh cửa phòng trong đóng kín, lặng lẽ về phòng .
Vừa bước cửa, cô liền lấy đôi giày lưới trắng mà Cố Chí Phượng tặng cô sáng nay.
Đôi giày mang theo nhiều khúc mắc trong lòng cô từ hai kiếp sống, dù sống , cô vẫn thể yên tâm mang đôi giày .