Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dẫu , đến lúc trở về. Cũng thể trốn tránh mãi , việc gì cần đối mặt thì vẫn đối mặt , mục tiêu của cô vẫn còn nhiều .
Không những ngày qua ở đại đội thế nào . Cha và cả của cô liệu ?
Trong khi tâm trạng Cố Nguyệt Hoài rối bời, Yến Thiếu Ngu tỏ vô cùng điềm tĩnh.
Anh đầu , dường như điều trải qua trong căn nhà gỗ nhỏ chỉ là một giấc mộng thoáng qua, mảy may lưu chút dấu ấn nào trong lòng .
Cố Nguyệt Hoài lặng lẽ , nhạy bén nhận sự đổi rõ rệt ở từ khi rời khỏi căn nhà gỗ.
Anh còn giữ thái độ thiện dáng vẻ của một thầy tận tâm nữa, mà trở với sự lạnh lùng, ít lời như . Khuôn mặt trầm mặc, đôi mày nhíu chặt, trông giống hệt một tảng băng cứng khó mà tan chảy.
Người đàn ông quả thật khó hiểu, phủi sạch quan hệ nhanh như , khiến cô chút buồn .
Tuy nhiên, điều khiến cô nghi hoặc hơn cả chính là tình trạng cơ thể của Yến Thiếu Ngu.
Nga
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/732.html.]
Cô khỏi nghi ngờ liệu vấn đề gì về sức khỏe . Bằng , trong cảnh trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, nhuyễn ngọc ôn hương trong n.g.ự.c như , tại vẫn thể điềm nhiên như Liễu Hạ Huệ, trong lòng mà hề xao động? Kiếp , đời cũng chẳng khác gì. Một là chính là Liễu Hạ Huệ trọng sinh . Hai là ... "bệnh"!
Gương mặt Cố Nguyệt Hoài thoáng hiện vẻ lo lắng nhàn nhạt khi suy nghĩ miên man.
Cô thực sự lo, liệu Yến Thiếu Ngu vẫn luôn độc lai độc vãng cưới là bởi cơ thể mang bệnh kín ? Không ai phát hiện cho nên mới luôn lạnh lùng xa cách cự ngàn dặm như ? Cô cảm thấy giống như lẽ là sắp tiếp cận chân tướng !
Yến Thiếu Ngu hề trong đầu Cố Nguyệt Hoài đang lung tung suy đoán , càng suy đoán càng thiên hướng nếu sẽ thể trực tiếp một tức giận tiêu thăng một ngụm huyết phun tới .
Anh xổm xuống, chăm chú quan sát dấu chân in con đường núi đầy bùn lầy. Dấu chân sâu, đọng đầy nước, như chứng tỏ qua lâu.
Đứng dậy, con đường nhỏ phía , uốn lượn qua những tầng cây rậm rạp, :
"Nhóm Tống Kim An rời theo con đường ."
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, giọng điệu lạnh nhạt, chút cảm xúc:
"Vậy chúng cũng bên ?"