Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đại đội thuộc sự quản lý của huyện Thanh An, nhưng cách khá xa đại đội sản xuất Đại Lao Tử. Quan trọng hơn, nơi đó gần Vĩ Đầu Trang – khu cải tạo lao động, điều kiện sinh hoạt vô cùng khắc nghiệt.
Thôi Hòa Kiệt gật đầu:
" , sai , là đại đội Liễu Chi."
Gã vốn dính líu gì đến chuyện của Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu, nhưng vì nể mặt Tống Kim An nên đành trả lời qua loa vài câu.
Cố Nguyệt Hoài gật đầu cảm ơn, lời chào với Tống Kim An và Thôi Hòa Kiệt, đó nhanh chóng xách túi lưới rời .
Hoàng Thịnh bóng lưng của cô, sang Tống Kim An, hì hì:
"Anh Năm, xem, để ý cô thôn hoa ?"
Tống Kim An đang mải suy nghĩ, thì ngơ ngác hỏi :
"Thôn hoa gì?"
Nga
Hoàng Thịnh tặc lưỡi, vẻ tiếc nuối:
"Ôi dào, là Cố Nguyệt Hoài chứ ai. Ngoài cô , còn ai xứng làm thôn hoa nữa?"
Hắn gian xảo:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/586.html.]
"Mặc dù mắt của cô lắm, nhưng dù cũng xinh . Nếu Năm thật sự thích thì cứ mạnh dạn lên, chúng còn ở đây lâu dài mà . Không bằng ... hắc hắc ..."
Nghe tiếng đầy tục tĩu của Hoàng Thịnh, mí mắt Tống Kim An giật giật. Anh nghiêm giọng:
"Im miệng! Đừng bậy."
Hoàng Thịnh liếc mắt , nhếch miệng :
"Ai bậy? Ở nông thôn buồn chán như thế , một phụ nữ để giải khuây cũng tệ. Em thấy Cố Nguyệt Hoài với Năm xứng đôi, ý em là xét về ngoại hình thôi."
Câu "giải khuây" của Hoàng Thịnh rõ ràng nhằm ý . Hắn ý định khuyên Tống Kim An dây dưa với Cố Nguyệt Hoài nghiêm túc, chỉ là đùa bỡn một chút. Trong mắt Hoàng Thịnh, một phụ nữ ở nông thôn dù thế nào cũng chẳng đáng để mang về Bắc Kinh, bởi lẽ cô xứng , chơi chơi thôi thì ảnh hưởng gì cả .
Thôi Hòa Kiệt bên cạnh Bùi Dịch, Hoàng Thịnh coi ai gì mà bàn chuyện lấy phụ nữ nông thôn "giải khuây", trong lòng gã cảm thấy phức tạp. Dẫu ưa gì Cố Nguyệt Hoài, gã cũng thấy đôi chút đồng cảm với cô.
Không chịu nổi nữa, Tống Kim An nặng nề đặt đôi đũa xuống bàn, trầm giọng quát:
"Tôi , im miệng!"
Hoàng Thịnh thấy Tống Kim An tức giận thật sự thì lập tức ngậm miệng. Sau một hồi im lặng, xòa:
"Thôi ăn , ăn , buổi chiều còn làm nữa."
Bữa cơm trưa trôi qua trong khí nặng nề và nhạt nhẽo.