Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nếu đội sản xuất của họ hành động sớm hơn, lẽ còn kịp dự trữ ít đồ ăn. Còn bây giờ, nếu tiếp tục kéo dài , thứ ăn núi e rằng đều khác lấy hết, đến lúc đó xã viên sẽ rơi cảnh tuyệt vọng hơn nữa!
Nghĩ đến đây, Vương Phúc bật dậy, tựa vách tường, rít một thuốc thật sâu. Một lúc , ông :
Nga
“Được, ! Tối nay sẽ ! Không đợi đến ngày mai nữa. Khi nào xã viên đến đây chấm công, sẽ thông báo!”
Nghe ông quyết định, Vương Bồi Sinh thở phào nhẹ nhõm, còn Hoàng Phượng Anh im lặng thêm gì.
Khu chăn nuôi gà bay chó sủa, cảnh tượng hỗn loạn giằng co suốt cả buổi sáng. Phân chuồng đều thu gom cẩn thận, tích trữ,để dùng làm phân bón cho mùa lúa mì vụ xuân.
Lúc , công việc mới chỉ bắt đầu, nhóm thanh niên trí thức với khí thế hừng hực ban đầu giờ đây đều trở nên mặt mày tái mét, cơ thể mệt mỏi. Những bộ quần áo ngăn nắp lượng lệ của họ giờ cũng ám mùi hôi nhàn nhạt, khó chịu , bùn đất dính đầy .Phan Nhược Nhân ngửi thấy chính , mùi vị khiến cô cảm thấy buồn nôn, từng đợt nôn khan ập đến.
Thôi Hòa Kiệt đám thanh niên tri thức ai nấy đều cảm xúc , cũng dám tiến đến gần . Gã tìm Tống Kim An, hạ giọng :
“Thanh niên tri thức Tống, về ăn trưa thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/580.html.]
Tống Kim An cũng chẳng khá hơn. Mặc dù ăn nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Cố Nguyệt Hoài thu dọn giá vẽ, ngoảnh Yến Thiếu Ngu một cái, chào hỏi gì, chỉ lẳng lặng về nhà.
Điền Tĩnh thấy Cố Nguyệt Hoài rời , cũng chuẩn về điểm thanh niên tri thức để phụ nấu cơm. bước khỏi khu chăn nuôi, cô liền thấy Nhậm Thiên Tường đang cách đó xa, thò đầu , hành động chút lén lút, đáng khinh.
Điền Tĩnh thấy Nhậm Thiên Tường, trong lòng như sợi dây đàn kéo căng, thần kinh cũng bỗng dưng trở nên nhạy cảm.
Cô nhanh chóng đầu đám Tống Kim An, thấy ai chú ý đến , liền chạy thẳng đến chỗ Nhậm Thiên Tường. Trước khi kịp mở miệng, cô kéo rừng, nơi bụi cỏ dại mọc um tùm.
Nhậm Thiên Tường định trêu vài câu, nhưng Điền Tĩnh kiên nhẫn ngắt lời:
“Anh đến đây làm gì?”
Vẻ mặt trở nên lạnh lùng, chìa tay nắm lấy cằm Điền Tĩnh, nhạt:
“Làm gì? Em thử xem?”