Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiếng động bên ngoài quá lớn, Cố Tích Hoài thể ôm Yến Thiếu Đường, bước khỏi phòng.
“ Làm ? Xảy chuyện gì?” Hắn tình hình mắt, ngẩn .
Tuy nhiên, lúc ai đáp câu hỏi của . Một lúc lâu , Cố Duệ Hoài dần dần bình tĩnh , lạnh một tiếng, đẩy tay Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài : “Xem các ngươi hoảng sợ đến mức nào.”
Cố Đình Hoài em trai của với vẻ mặt tuyệt vọng, tin nổi những gì đang diễn . Hắn nhận , em trai , giờ phút , chỉ hoang đường mà dường như mất lý trí, thậm chí chút điên loạn.
Nga
Hắn , cuộc đời khiến Cố Duệ Hoài đầu e rằng trở thành một điều vô cùng khó khăn.
Điền Tĩnh, Điền Tĩnh, thật sự là tang môn tinh chuyên nhằm Cố gia bọn họ !
Lúc , Cố Chí Phượng ngẩng đầu về phía Cố Duệ Hoài, ánh mắt mang theo bi ai, như tĩnh mịch. Một lát , mở miệng, thanh âm khàn đặc, như thể gắng gượng lắm mới thốt : “Cố Duệ Hoài, Cố gia miếu tiểu, còn chỗ cho ngươi tôn đại Phật. Sau ... đừng bao giờ trở về nữa.”
“Cha!” Cố Tích Hoài hoảng hốt, giọng điệu đổi, thể tin những gì .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/300.html.]
Cố Đình Hoài mím môi, do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn mở miệng. Anh đầu , còn cầu xin gì nữa. Lão nhị điên , để nó trong nhà chỉ thêm nguy hiểm mà thôi.
Cố Duệ Hoài dường như cũng lời của Cố Chí Phượng làm cho kinh ngạc, vẻ mặt thoáng chốc trầm xuống, thần sắc chút đờ đẫn.
Hắn đột nhiên , nhưng trong ánh mắt ẩn chứa nỗi bi thương sâu thẳm, thanh âm cũng tràn ngập phẫn nộ và đau đớn giống như nữa vứt bỏ : " Lại vì Cố Nguyệt Hoài ? Trước vì nó mà xem thường , coi như tồn tại , bây giờ vì nó mà đẩy khỏi gia đình?"
“Ha ha, nực ! Thật là nực !”
Cố Duệ Hoài lạnh, tiếng sắc nhọn như dao, xong, kéo chặt vết thương ở chân, lảo đảo bước .
Cố Nguyệt Hoài bóng lưng kiên quyết của Cố Duệ Hoài, cùng với mái tóc bạc phơ của Cố Chí Phượng, đôi mắt của cô lướt qua một nét bi thương sâu sắc.
Cô cố gắng mở miệng nhưng cổ họng đau rát, giọng khàn đặc cất lên: "Anh hai..."
Cố Nguyệt Hoài nhắm mắt , chịu đựng cơn đau đớn, tiếp tục: "Điền Tĩnh là như nghĩ . Một khi rời , cô sẽ còn thấy gì để lợi dụng ở nữa, cô sẽ vứt bỏ như vứt một đôi giày cũ."