Cố Nguyệt Hoài nghĩ đến chuyện hôm nay, cô hỏi: “Chú cho phép Tần Hữu Công nhúng tay việc nội bộ quân khu ?”
Từ Xuyên Cốc : “Hiện giờ thế cục ở thủ đô định, đúng là lúc Chính ủy Tần Hữu Công cần mạnh tay chỉnh đốn, oai phủ đầu. Việc ông nhúng tay xử lý những tàn dư của Khương hệ trong quân khu cũng là chuyện . Ta vốn còn đang đau đầu nên xử lý những kẻ ngoan cố đó thế nào. Nếu Chính ủy Tần Hữu Công tiếp nhận "củ khoai lang phỏng tay" , thì tại nhân tiện bán cho ông một cái ân tình? Đối với cũng gì khó xử cả.”
Nga
Cố Nguyệt Hoài khẽ . Quả nhiên, đối với những đang ở sâu trong xoáy nước quyền lực, mỗi một sự việc đều là vô duyên vô cớ. Mọi hành động đều mục đích và tính toán sâu xa, gì là ngẫu nhiên đơn thuần.
“Vậy chú , cụ thể là khi nào thì Thiếu Ngu trở về ?” Cố Nguyệt Hoài rũ mắt tập văn kiện trong tay, giọng hỏi nhẹ nhàng nhưng chất chứa nỗi niềm mong đợi, thể hiện sự nhớ nhung giấu giếm.
Từ Xuyên Cốc lắc lắc đầu: “Thiếu Ngu , nhưng hẳn là sắp xếp giải quyết triệt để chuyện của Yến gia . Chú chuẩn tự thủ đô một chuyến. Nếu tình hình của cháu hiện giờ định, cùng với chú ?"
Cố Nguyệt Hoài cong môi, : “Thủ đô thì cháu tạm thời . Có điều, cháu xin nghỉ phép, về nhà một chuyến."
Cô rời nhà lâu, trừ bỏ đến Phong thị một chuyến tiếp tế kho lương, thời gian còn đều là nhiệm vụ, nhiệm vụ, từng dịp về thăm nhà.
Thời gian dài như , trong nhà nhất định sẽ nhớ mong cô. Hiện giờ bản án của Yến gia sắp sửa xử , một trang sử mới sẽ mở . Sau đó, trong tương lai, lẽ cô và Thiếu Ngu sẽ định cư ở thủ đô, cũng nên sớm trở về cùng nhà thương lượng một chút, xem họ ý tưởng gì, để chuẩn cho cuộc sống mới.
Kỳ thực, còn một nguyên nhân sâu xa khác. Cô coi cha Thiếu Ngu như cha của chính , và cô nghĩ, họ đối với cô con dâu một gặp mặt cũng cực kỳ tò mò, xen lẫn chút băn khoăn. Lần đầu gặp mặt, nhất định họ đều mong để cho cô một ấn tượng , chứ bộ dáng chật vật khi mới từ trong tù . Có lẽ họ cô thấy dáng vẻ mạnh mẽ, tự tin của họ hơn vì hình ảnh chật vật, khắc khổ.
Tuy cô một đoá "giải ngữ hoa" , càng "thiện giải nhân ý", nhưng cô hy vọng cho cha chồng lưu ký ức đều là mà tiếc nuối cùng hổ thẹn.
Từ Xuyên Cốc nghĩ nghĩ, gật đầu : “Như cũng , chú gặp Thiếu Ngu, sẽ bảo nó nhanh chóng đón cháu. Cũng nó tin bản cha sẽ biểu cảm gì đây ? Chú còn tò mò đấy. Cháu , thằng nhóc mặt khác luôn bày vẻ mặt "băng vương vạn năm", khó coi ch.ế.t.”
Việc luôn đè nặng trong lòng suốt bao năm rốt cuộc giải quyết, cả Từ Xuyên Cốc cũng trở nên vui sướng phấn chấn hơn hẳn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2375.html.]
Cố Nguyệt Hoài khẽ : “Có cần đến lúc đó cháu chụp cái ảnh lưu cho chú xem ?"
Từ Xuyên Cốc nhịn ha hả, nâng chén uống một ngụm rượu: “Tốt ! Tốt !”
Trên bàn cơm, khí hài hòa và ấm áp. Sau khi dùng bữa xong, Cố Nguyệt Hoài chuẩn rời .
Tuy nhiên, cô dậy, Từ Xuyên Cốc liền : “Tập văn kiện cháu mang theo , dù cũng là của hai vợ chồng cháu.”
Cố Nguyệt Hoài dừng một chút, gật đầu, tiếp nhận văn kiện.
Từ Xuyên Cốc Lý Tùng Tùng tiễn cô trở về.
“Cố quân y đều cả chứ?” Trên đường về, Đồng chí Lý Tùng Tùng nhịn khẽ một tiếng, xong khỏi vỗ nhẹ miệng , trêu chọc: “Cô , già mắc bệnh quên. Bây giờ hẳn là gọi cô một tiếng Cố Thượng tá chứ.”
Lý Tùng Tùng với ngữ khí trịnh trọng nhưng cũng đầy cảm khái. Anh còn nhớ rõ, đầu gặp mặt, Cố Nguyệt Hoài chỉ là “đối tượng” của Yến Thiếu Ngu, cô để cho ấn tượng chỉ vẻ ngoài xinh .
Lúc đó nghĩ thế nào nhỉ ? À ... Anh nghĩ, dù xinh thì tương lai kết hôn xong, cô lẽ cũng sẽ giống như bao quân tẩu khác, ngày ngày ở nhà chăm con chờ chồng, bình dị và khuất ánh hào quang của lính.
Không ai nghĩ rằng tương lai sẽ ngày hôm nay, cô gia nhập quân khu, nhưng là với tư cách một quân y, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, liên tiếp lập quân công, thăng chức.
Mặc dù quân hàm quân y nhiều thực quyền như quân hàm chiến đấu, nhưng vinh dự cũng là điều khác mơ tưởng, thậm chí dùng cả đời phấn đấu, cũng chắc thể với tới . Đây là minh chứng rõ ràng nhất cho tài năng và sự nỗ lực phi thường của cô.
Cố Nguyệt Hoài khẽ cong môi, giọng nhẹ nhàng: “ vẫn thích xưng hô Cố quân y hơn.”