“Cố Vĩ? Ông to nhỏ gì với bọn họ thế ? Bảo bọn họ !” Tần Thục Hoa tiến lên vài bước, đánh giá Cố Nguyệt Hoài từ xuống , ánh mắt càng thêm ghét bỏ: “Cô chính là Cố quân y? Cô dựa cái gì mà dám khám bệnh cho cha ? Dựa tuổi trẻ xinh ?”
Lời lọt tai Yến Thiếu Ngu chẳng khác nào lời chửi bới, vũ nhục Cố Nguyệt Hoài. Ánh mắt càng lạnh, giọng đầy trào phúng: “Cô chuyện mang theo đầu óc như chắc đắc tội ít nhỉ? Cô dựa cái gì mà sống đến lớn như thế? Dựa quyền thế của đương nhiệm ?”
“Anh! Anh là ai? Sao thể chuyện với như ?!” Yến Thiếu Ngu dùng chính lời lẽ của cô để đáp trả, khiến Tần Thục Hoa nhất thời cứng họng. Điểm ch.ế.t chính là, sai, nên giờ cô chỉ cảm thấy những ánh mắt đổ dồn là chế giễu.
Cô cắn môi, tức giận đến mặt đỏ bừng, tiến lên vung tay định "xử lý" kẻ dám ăn hỗn hào với .
Đáy mắt Cố Nguyệt Hoài ánh lên một tia băng lãnh, sắc lẹm như lưỡi d.a.o lướt làn nước phẳng lặng. Lần , cô thực sự giận.
Ban đầu, cô vẫn còn ôm một tia kỳ vọng. Một thể Từ thủ trưởng "thiên vị" dù đang ở trạng thái trung lập, một thể Phùng lão và Đường lão, là những nhân vật đức cao vọng trọng, một lòng phò tá hẳn là một chí khí quốc gia, phẩm hạnh đoan chính, chí ít cũng phân rõ thị phi, đến mức mù quáng.
ngay lúc , niềm tin đó… lung lay.
Một như Tần Hữu Công, nếu thật sự chí hướng vì nước vì dân, thể dung túng một đứa con gái như Tần Thục Hoa?
Chức vụ thể do cấp bổ nhiệm, nhưng gia phong là thứ thể làm giả. Một cán bộ mà ngay đến con cái trong nhà cũng thể giáo dưỡng nên , thì đừng đến chuyện “ chính”, càng khó khiến tin tưởng cái gọi là “vì quần chúng phục vụ”.
Cố Nguyệt Hoài thấy Tần Thục Hoa bất kỳ dấu hiệu nào của kỷ luật, rèn luyện nhận thức chính trị tối thiểu. Cô hành xử tùy tiện, phát ngôn hồ đồ, toát khí chất ngạo mạn điển hình của tầng lớp nuông chiều bởi đặc quyền. Mỗi câu đều đầy rẫy khinh miệt, như thể khác tồn tại chỉ để làm nền cho phận của cô toả sáng.
Thứ cô dựa , năng lực, phẩm chất, mà là bối cảnh phía lưng — là cái danh “con gái đương nhiệm” để tùy ý tác oai tác quái. Kiểu quyền thế đó, cho đúng , là một dạng tha hóa của cán bộ, là thứ phản cách mạng đội lốt gia thế, càng thể đại diện cho tinh thần của Tần hệ, càng đủ tư cách gắn với hình ảnh một nhà chính trị như Tần Hữu Công.
Nếu ông còn trị con , thì liệu đủ bản lĩnh để gánh vác đại cục quốc gia?
Trước đến chuyện quốc gia đại sự, chỉ luận dáng vẻ cao cao tại thượng, thịnh khí lăng nhân của Tần Thục Hoa quả thật khiến khác mà ngứa mắt.
Cũng .... ngứa tay !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2336.html.]
“Bang ——”
Một tiếng vang lớn giòn giã, vang vọng trong phòng khách rộng lớn. Tần Thục Hoa đánh nghiêng đầu, cả ngã nền nhà bóng loáng. Túi xách hàng hiệu lăn khỏi tay, vạt váy lụa vướng lấy giày cao gót, trông thảm hại vô cùng. Cô trợn mắt Cố Nguyệt Hoài, một tay che má, một tay chỉ thẳng mặt đối phương, giọng run lên:“Cô ... cô dám đánh ?”
Cố Nguyệt Hoài thu tay, ánh mắt bình tĩnh, ngữ khí càng chút gợn sóng nào: “ ! Đánh chính là cô đấy ! Cô thể thế nào ?"
Mạng sống của Tần Hữu Công hiện giờ trong tay cô. Tần Thục Hoa ăn lựa lời, đánh một cái làm ?
Cô bước lên nửa bước, khí thế áp sát khiến đối phương theo bản năng lùi về phía .
“Còn giữ miệng, định giở thói đại tiểu thư mà giơ tay múa chân, thì thứ cô nhận chỉ là một cái tát đơn giản như . Núi lớn lưng cô đều sắp , còn tưởng vẫn là đại tiểu thư của đương nhiệm Tần hệ, gió gió mưa mưa ? Tỉnh tỉnh .”
Nga
Những lời khiến khí xung quanh trở nên lạnh ngắt và căng chặt.
Tần Lập Quốc vội tiến lên nâng Tần Thục Hoa dậy.
Tần Lập Quốc là con trai của Tần Hữu Công, năm nay gần 40, hiện giờ cũng là một cán bộ cấp cao tiếng , uy tín trong giới chính trị trung ương.
Trái , Tần Thục Hoa gần ba mươi mà vẫn thực sự “trưởng thành”. Từ nhỏ nuông chiều, bản tính kiêu căng, ưa hơn thua, quen khác nhường nhịn. Giờ phút , khi trai nâng dậy, nước mắt cô tuôn như suối, hai tay bụm mặt nức nở:
“Anh! Anh đòi công bằng cho em!"
Từ nhỏ đến lớn, cô từng chịu sỉ nhục lớn như !