Cố Nguyệt Hoài hít sâu một hơi, chậm rãi vươn tay đặt lên cổ tay Tần Hữu Công. Ngay khi đầu ngón tay tiếp xúc với mạch đập, một luồng năng lượng chữa trị liền âm thầm truyền vào, nhanh chóng hội tụ thành dòng, men theo kinh mạch và huyết quản cuồn cuộn lan rộng, từng tấc từng tấc càn quét khắp toàn thân ông ta.
Nơi năng lượng đi qua, từng đốm đen nhỏ lặng lẽ bị nhổ bật khỏi huyết nhục, những thứ ăn sâu vào tạng phủ như ký sinh trùng âm thầm, nay bị ép phải rút lui từng phân một.
Đặc biệt là hai điểm trọng yếu: đỉnh đầu và tâm mạch. Đây là nơi tà khí tụ lại sâu nhất. Nếu không xử lý triệt để, dù có giữ được mạng, cũng chỉ là người sống thực vật. Nhưng nếu có thể thanh trừ toàn bộ hai nơi này, thì Tần Hữu Công sẽ lập tức tỉnh lại.
Năng lượng chữa tchứa sinh cơ dồi dào, có khả năng chữa trị tận gốc từng tổn thương âm tính, việc Tần Hữu Công hoàn toàn khỏe lại chỉ còn là vấn đề thời gian và điều dưỡng tẩm bổ.
Thời gian chậm rãi trôi đi. Gần một giờ sau, trên trán Cố Nguyệt Hoài đã thấm đẫm mồ hôi. Dù không tiêu hao bao nhiêu thể lực, nhưng cường độ tập trung tinh thần cao độ khi phải điều khiển năng lượng trong cơ thể đương nhiệm Tần hệ để không bỏ sót bất kỳ một đốm đen nào khiến toàn thân cô căng như dây đàn.
Từng giọt mồ hôi nhỏ xuống theo tóc mai, thấm qua cổ áo, nhưng cô vẫn không cho phép mình phân tâm dù chỉ một khắc. Đến khi bên ngoài vọng vào một tiếng quát chói tai, âm thanh dồn dập như châm vào tai, cô mới chậm rãi thu tay lại, điều tức hơi thở.
Một giọng nữ trẻ vang lên, đầy ngạo mạn và chỉ trích:
“Một quân y vô danh không rõ lai lịch, lại còn là phụ nữ? Cố Vĩ, ông bị lửa khói chiến trường hun đến mê mẩn rồi sao? Cha tôi là người ông có thể tìm bừa một kẻ vô danh tiểu tốt về chữa trị ? Cố Vĩ, ông đang đem tính mạng thủ trưởng của ông ra đùa giỡn đấy."
Nga
Giọng điệu chua chát, kiêu căng, mang theo thái độ khinh thị không thèm che giấu, như thể việc một nữ quân y trẻ tuổi khám chữa bệnh cho đương nhiệm Tần hệ là một sự xúc phạm không thể tha thứ.
Lúc này, lại có một giọng nam hồn hậu vang lên: “Thục Hoa! Sao có thể nói chuyện với Cố trung tướng như vậy?”
Tần Thục Hoa trừng mắt nhìn anh trai, không hề tỏ ra áy náy. Cô ta hừ lạnh, giọng chua chát:
“Em nói sai à? Cha là người có thân phận gì? Là đương nhiệm Tần hệ, là trụ cột của cả một hệ thống! Một quân y không danh không phận, đến từ đâu chui ra, mà cũng xứng động chạm tùy tiện?”
Tần Thục Hoa hừ lạnh một tiếng, để xả hết sự bất mãn trong lòng, cô ta còn dậm dậm chân, tiếng giày cao gót đạp lên sàn gỗ vô cùng chói tai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2333.html.]
Cố Vĩ chưa kịp mở lời, Mạnh Hổ đã vội phản bác: “Không biết nói thì đừng nói ?! Cái gì kêu a miêu a cẩu? Cố quân y của chúng tôi lặn lội ngàn dặm, ngày đêm không nghỉ từ chiến khu trở về thủ đô vì đương nhiệm chữa bệnh, không có công lao cũng có khổ lao. Sao cô lại có thể nói chuyện khó nghe như vậy ?”
Tần Thục Hoa theo tiếng nhìn Mạnh Hổ, gương mặt lập tức lộ rõ vẻ khinh thường. Cô ta lùi lại hai bước, khẽ nhếch mép: “Anh lại tính thứ gì? Xứng nói chuyện với tôi sao ?"
Câu nói vừa rơi xuống, một luồng sát khí lạnh buốt lập tức bao trùm.
Đúng lúc này, giọng Yến Thiếu Ngu vang lên, trầm thấp mà sắc bén: “Cố thủ trưởng, nhìn tình hình, có lẽ việc Nguyệt Hoài đến vì đương nhiệm khám chữa bệnh các người còn chưa thống nhất với nhau. Trong tình huống này, ông có thể đảm bảo sẽ hoàn toàn phối hợp với cô ấy sao ?"
“Chúng tôi không thuộc quyền chỉ huy của đương nhiệm. Mà kể cả là có đi chăng nữa, thì vợ tôi cũng không cần ở lại đây để cho người không có liên quan sỉ nhục.”
Dứt lời, anh xoay người, không buồn liếc Tần Thục Hoa lấy một cái, sải bước hướng thẳng về phía phòng bệnh của đương nhiệm Tần hệ.
Đúng lúc ấy, cửa mở.
Cố Nguyệt Hoài bước ra, vừa vặn đối diện với Yến Thiếu Ngu.
Ánh mắt anh sâu như đáy biển, trầm ngưng, lạnh lùng, như vừa phải nuốt một cục lửa. Chỉ cần liếc một cái, cô đã biết anh bị chọc giận đến mức nào.
Cô khẽ hỏi:"Có chuyện gì vậy ?"
Yến Thiếu Ngu nắm lấy tay cô, nói: “Chúng ta trở về thôi. Sau này, bệnh của đương nhiệm Tần hệ chúng ta không nhúng tay vào."
Vừa thấy Yến Thiếu Ngu muốn lôi kéo Cố Nguyệt Hoài rời đi, Cố Vĩ Cố Vĩ lập tức cuống quýt như kiến bò chảo nóng. “Ai! Không được không được, Thiếu Ngu, cậu không thể hành động theo cảm tính như vậy! Cậu không phải lính dưới quyền đương nhiệm không sai. Nhưng là lính dưới quyền Từ thủ trưởng không phải sao ? Cậu đưa Cố quân y đến đây là để chấp hành nhiệm vụ Từ thủ trưởng giao phó. Cậu không thể cứ như vậy mà phủi tay chạy lấy người, còn xúi giục Cố quân y chạy theo !"
Ông ta vô cùng đau đầu nhìn Tần Thục Hoa một cái, hạ giọng nói, gần như khẩn cầu: “Thiếu Ngu a, cho tôi chút mặt mũi được không ? Đừng cùng một cái nữ nhân chấp nhặt được không ? Cậu cũng biết mà, Tần Thục Hoa là con gái út của đương nhiệm, xưa nay bị người một nhà chiều hư, luôn là không lớn không nhỏ."