Đường lão trịnh trọng đem nhân sâm cẩn thận bọc , ngẩng đầu về phía Cố Nguyệt Hoài, ánh mắt đổi : “Cố quân y. Tôi mặt đương nhiệm… cảm ơn cô đặt đại cục lên tất cả. Nếu thật sự thể cứu ông , thì cô chính là đại ân nhân của cả Tần hệ. Sau chỉ cần cô yêu cầu điều gì trái với lương tâm, trái với đường lối cách mạng—thì bất cứ chuyện gì, Tần hệ… nhất định sẽ cự tuyệt.”
Dứt lời, ông lập tức nâng củ nhân sâm lên, hai tay siết chặt, ánh mắt nghiêm cẩn như đang ôm lấy sinh mệnh, vội vàng khỏi phòng, đích chiết xuất và phối chế, dám giao cho bất kỳ ai.
Cố Vĩ là thẳng tính, tâm tình kích động đến khó nén, lập tức giơ ngón tay cái về phía Cố Nguyệt Hoài, gương mặt đầy vẻ khâm phục:
“Cố quân y, cô… quá trâu bò!”
Ông hít một , vẫn còn dứt cảm giác kinh ngạc ban nãy:
“Đường lão cũng là từ trong chiến tranh, tính tình cứng như sắt, so với đám mãng phu bọn chỉ hơn chứ chẳng kém. Tôi theo ông bao năm, từng thấy sắc mặt ông biến đổi như . Nói thật, hôm nay nhờ cô, mới thấy một mặt khác của Đường lão.”
“Cô yên tâm, Đường lão bảo đảm, chỉ cần đương nhiệm tỉnh … công lao của cô sẽ nhận báo đáp xứng đáng.”
Dứt lời, ông xoay bước tới mặt Yến Thiếu Ngu, rằng, vỗ mạnh một cái lên vai . Sức lực lớn đến mức vang lên tiếng "bốp" giòn tan: “Thiếu Ngu nha, ngờ chỉ bản lĩnh đánh trận, bản lĩnh tìm vợ cũng là hạng nhất. Cậu tìm một vợ như , nhất định đối với . Bằng quân khu thứ 8 chúng nhất định sẽ để yên !"
Ánh mắt ông chút vi diệu: Cục diện vốn tưởng như sụp đổ, Yến gia vẫn thể xoay , ngờ trong cảnh nguy khốn tưởng như chết, thể bắt đường sống.
Quả nhiên, rết trăm chân, gãy cũng chắc ngã.
Thế nhưng, Yến Thiếu Ngu vì lời trêu chọc mà tỏ vẻ gì, chỉ nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng liếc Cố Vĩ một cái, đó về phía Cố Nguyệt Hoài. Giọng trầm , nhanh chậm, từng chữ kiên định trầm :
“Cố thủ trưởng nghĩ nhiều . Cho dù Nguyệt Hoài bản lĩnh gì, … cũng sẽ đối xử với cô thật .”
Giọng lạnh lẽo , sự tâng bốc của Cố Vĩ ảnh hưởng.
Nụ của Cố Vĩ thái độ và câu của Yến Thiếu Ngu làm cho cứng đờ, trừng Yến Thiếu Ngu một cái: Nhãi ranh, đều mái hiên của chúng còn chịu cúi đầu, làm bộ làm tịch cho ai xem.
Có điều, ngoài mặt ông cũng chỉ bĩu môi, gì thêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2327.html.]
Bởi vì thái độ của Yến Thiếu Ngu như cũng là bình thường.
Lúc Yến gia xảy chuyện, Tần hệ tuy rằng bỏ đá xuống giếng, nhưng cũng ngầm thở phào, thậm chí phần mừng thầm.
Yến Thú Chi là cố chấp, bảo thủ, từ đến nay chịu cận bất kỳ phe phái nào, đối với thế lực trong trung ương đều giữ thái độ xa cách, nể nang ai.
điều khiến giận e dè là: Trong tay Yến Thú Chi nắm thực quyền quân sự, ảnh hưởng sâu rộng đến cục.
Một nhân vật như , đối với các thế lực tranh đấu quyền lực mà , khác gì cái gai cắm thẳng tim. Muốn nhổ thì đau, mà để yên thì nhức nhối— xử lý thì dám manh động.
Với Yến Thiếu Ngu, kẻ thù lớn nhất chắc chắn là Khương hệ, thế nhưng… Tần hệ, cũng tuyệt đối thể xem là bạn.
Cố Nguyệt Hoài đương nhiên rõ ẩn ý lạnh nhạt trong câu của Yến Thiếu Ngu. cô gì, chỉ ngoảnh đầu một cái, ánh mắt bình tĩnh nhưng mang theo vài phần trấn an.
Ánh khiến đường nét căng cứng nơi đáy mắt Yến Thiếu Ngu khẽ giãn. Tảng băng ngầm nơi đáy lòng , một ánh mắt yên lặng mà kiên cường , như tan đôi phần. Anh gật nhẹ đầu, lời dư thừa, chỉ khẽ hiệu cho cô tiếp tục.
Cố Nguyệt Hoài xoay , chậm rãi xuống mép giường. Đầu ngón tay đặt lên mạch cổ tay Tần Hữu Công—xương khớp lạnh buốt, mạch tượng rối loạn, khí huyết suy kiệt đến mức gần như còn sót .
Quả đúng như lời Đường lão , với tình trạng , thể cầm cự thêm hai ngày là kỳ tích. Rút tay về, ngón tay cô khẽ nâng mí mắt của ông lên, kiểm tra đồng tử phản xạ. Màu mắt đục mờ, hầu như còn ánh sáng ý thức, đồng tử co rút chậm chạp—tất cả đều cho thấy tình trạng cơ thể ở sát biên giới tử vong sinh lý.
Cô vận dụng năng lượng chữa trị lưu chuyển đến ngóc ngách trong cơ thể đương nhiệm Tần hệ. Ngay lập tức, hình ảnh phản hồi ngược về như một bản đồ cơ thể vỡ vụn: hệ thống huyết mạch phá hủy nghiêm trọng, các cơ quan nội tạng như mục nát, bộ cốt cách tựa như đang ăn mòn từ trong ngoài. điều khiến cô rùng là khắp hệ thống huyết mạch và xương cốt, phủ kín những điểm đen nhỏ li ti, bám rậm rạp như loại ký sinh quỷ dị, đáng sợ. Mỗi điểm như một cái móng sắc bén cắm tủy sống, khiến ông chẳng khác gì một cái xác thở đang cắn xé từng phần.
Nga
Cố Nguyệt Hoài im lặng , trầm tư suốt mấy giây. Cuối cùng nhíu mày thật chặt, khẽ bật một tiếng "chậc" nhỏ.
Yến Thiếu Ngu bên cạnh, đôi môi mím chặt, trầm giọng hỏi:
“Thế nào? Còn cứu ?”
Vừa câu hỏi mấu chốt của Yến Thiếu Ngu, Cố Vĩ cũng dựng lỗ tai lên, bờ vai bất giác căng cứng, sống lưng thẳng tắp như chờ mệnh lệnh khẩn cấp ngoài chiến hào. Rõ ràng là kinh qua bao năm trong quân đội, nhưng lúc khẩn trương đến mức dám thở mạnh—chỉ sợ một câu kết luận thể cứu chữa.
Cố Nguyệt Hoài rút tay về, bình tĩnh lau ngón tay bằng khăn ướt đặt đầu giường, động tác nhanh chậm, : “Hiện tại, đương nhiệm … chẳng khác gì một chân bước quan tài. Lúc nếu còn thể "đúng bệnh hốt thuốc", liền thật sự giống như lời Đường lão , thể vượt quá hai ngày.”