Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trở về cùng gia bạo tra nam lãnh chứng trước một ngày - 2322

Cập nhật lúc: 2025-07-01 01:29:03
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Xe quân dụng lăn bánh suốt đêm không ngừng nghỉ. Đến chạng vạng hôm sau, cuối cùng bọn họ chính thức vượt qua tuyến kiểm soát ngoại vi, tiến vào địa giới thủ đô.

Qua khung cửa kính xe bám bụi, những dãy phố cao tầng, quảng trường cờ đỏ và đường dây điện giăng ngang trời lần lượt lướt qua. Cố Nguyệt Hoài nhìn cảnh vật mờ dần trong ánh hoàng hôn, trong lòng nổi lên cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ. Một tia hoảng hốt thoáng qua đáy mắt cô: Kiếp trước, nơi này từng là gông xiềng, là ám ảnh... và cũng là nơi chôn vùi cả một kiếp sống của cô.

Yến Thiếu Ngu ngoái đầu nhìn lại nhìn cô một cái, nhẹ giọng nói: “Em mệt mỏi sao ?”

Cố Nguyệt Hoài hoàn hồn, lắc lắc đầu, hướng anh mỉm cười.

"Cố Nguyệt Hoài" đã trở về !

Nhưng lúc này đây, cô đã mang một tâm thế khác. Lòng cô giờ đây bình tĩnh hơn bao giờ hết. Cô không còn là Cố Nguyệt Hoài của kiếp trước, người bị Điền Tĩnh chèn ép phải sống trốn trốn tránh tránh, phải tồn tại trong im lặng như một cái bóng, rồi ra đi trong oán hận cùng tiếc nuối.

Hiện tại, hai người bọn họ đã đổi chỗ.

Cô không còn là người bị săn đuổi.

Lần này, "Cố Nguyệt Hoài" là người đi săn.

Mà con mồi — chính là "Điền Tĩnh".

Cố Vĩ hiển nhiên là một phút một giây đều không thể chờ đợi. Bất kể là đã chạng vạng, ông cũng không cho đoàn người có thời gian nghỉ ngơi chỉnh đốn sau cả chặng đường dài mà ra lệnh lái xe trực tiếp đến nơi ở hiện tại của đương nhiệm Tần hệ, Thanh Nguyệt Sơn.

Trong khi đó, Lofka Kim và Catherine được sắp xếp chỗ ở tạm thời để nghỉ ngơi. Dự kiến, vào ngày hôm sau sẽ tổ chức một buổi tiệc đón gió tẩy trần mang tính lễ nghi, vừa thể hiện thiện chí ngoại giao, vừa duy trì nhịp độ tiếp xúc có kiểm soát.

Dĩ nhiên, Cố Vĩ cũng có phần tư tâm. Sợ tin tức đoàn ngoại giao E quốc đã đặt chân đến thủ đô lan ra, người của Khương hệ sẽ nhanh chân tiếp cận trước, lợi dụng lúc Tần hệ còn đang rối ren. Chính vì vậy, ông chưa đưa phái đoàn E quốc về thẳng Đại sứ quán, mà tạm thời giữ lại để giành lấy thế chủ động trong bước đầu tiếp xúc.

Về phần đoàn E quốc, Lofka Kim cùng phần lớn thành viên có thể nhặt về một cái mệnh là do các chiến sĩ của quân khu thứ 8 không ngại khó khăn nguy hiểm cứu giúp trong tình hình nguy cấp, đối với Cố Vĩ trưởng quan đương nhiên là có thiện cảm. Lại thêm Catherine âm thầm tác động từ bên trong, nên phía E quốc cũng không quá cứng nhắc trong việc phải ngay lập tức quay về Đại sứ quán để phối hợp cùng cán bộ Bộ Ngoại giao.

Vừa xuống xe, đập vào mắt Cố Nguyệt Hoài là những dãy núi trùng điệp, cây xanh phủ kín, không khí ẩm mát nhẹ nhàng thổi qua, khiến người ta bất giác thả lỏng.

Cố Vĩ lúc này lại càng nôn nóng, giục cô:

“Cố quân y, mời đi bên này.”

Cố Nguyệt Hoài gật đầu, mang theo hòm thuốc của mình xuống xe, Yến Thiếu Ngu tiếp nhận hòm thuốc, hai người cùng nhau theo sau Cố Vĩ, hướng chỗ ở của đương nhiệm Tần hệ đi đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2322.html.]

Nơi này nhìn qua thì không phải một đại viện xa hoa tường đỏ ngói xanh, mà chỉ là một ngôi nhà dân bình thường

Nga

Có điều, cảm giác nhạy bén của Cố Nguyệt Hoài nói cho cô biết: Nơi này thực nguy hiểm !

Là chỗ ở của đương nhiệm Tần hệ, người đứng đầu của một trong hai phe phái lớn ở thủ đô, tất nhiên không thể đơn giản như mặt ngoài, cũng không biết có bao nhiêu cảnh vệ binh đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, thậm chí có khả năng ngay cả họng s.ú.n.g cũng đều đang nhắm vào những nới trí mạng trên người bọn họ, chỉ cần bọn họ làm ra một hành vi bị nhận định là nguy hiểm, ngay lập tức sẽ để mạng lại nơi này.

“Đừng căng thẳng. Không có việc gì.” Yến Thiếu Ngu mang theo hòm thuốc, đi ở bên cạnh Cố Nguyệt Hoài, nhẹ giọng trấn an.

Cố Nguyệt Hoài gật gật đầu, đời trước đã trải qua nhiều như vậy, đời này sao có thể đến mức gặp chút đe doạ liền sợ hãi.

Đám người Mạnh Hổ cũng cùng lúc xuống xe, nhưng họ không đi theo đi vào, mà thẳng tắp đứng ở cửa. Bọn họ cũng không nghĩ tới a, bọn họ đều là tân binh mới nhập ngũ, vậy mà lại có cơ hội tới chỗ ở của một nhận vật lớn tầm cỡ quốc gia thế này, lúc này trong lòng bọn họ cảm xúc dâng trào, vừa khẩn trương vừa mơ hồ như đang mộng du.

Cố Vĩ vào cửa trước cùng người bên trong thông báo, ông là thân tín của đương nhiệm Tần hệ, tất nhiên là được tín nhiệm.

Mở cửa là một ông lão râu tóc bạc phơ, nhưng dáng đứng thẳng tắp, bước chân vững vàng, ánh mắt sắc bén.

Rõ ràng không phải một nhân vật tầm thường. Từng cử động đều thể hiện ông ta là người từng trải, có tu dưỡng, khí thế nghiêm nghị khiến người ta vô thức sinh ra cảm giác kính ngưỡng, và quan trọng hơn cả là ... ông ta biết võ, thậm chí không chừng là cao thủ. 

Cố Vĩ lập tức bước nhanh tới trước, nâng tay lên, dứt khoát chào quân lễ:

“Phùng lão, vị này là Cố quân y – do Từ thủ trưởng đích thân tiến cử, được điều về từ quân khu số Tám.”

Ánh mắt sắc bén như mắt chim ưng của Phùng lão chuyển đến trên người Cố Nguyệt Hoài.

Cố Nguyệt Hoài đối diện với ánh mắt ấy, thần sắc bất động, thái độ trầm tĩnh đến mức khiến người khác không khỏi kinh ngạc. Trong khí thế đè ép của ông lão kia, cô chẳng những không rụt vai, mà còn khẽ nghiêng đầu, chủ động đáp lại bằng ánh mắt bình tĩnh và lễ độ. Không cứng rắn, không cúi đầu—vừa đúng mực.

Hoàn toàn không giống một cô gái trẻ chưa đầy hai mươi.

“Vào đi thôi.” Phùng lão khàn khàn nói, tránh qua một bên, ra hiệu cho Cố Vĩ đưa người đi vào.

Cố Vĩ vội vàng đi vào phòng, gõ gõ cửa. Sau một lúc lâu, mới có một người lớn tuổi mặc áo blouse tiến lên mở cửa, ông ấy đảo mắt nhìn Cố Nguyệt Hoài đi theo sau lưng Cố Vĩ, cũng không tỏ vẻ kinh ngạc, chỉ hơi hơi né người, nhường ra một lối đi.

Vừa bước vào trong, một luồng dược khí nồng đậm đập thẳng vào mặt, pha lẫn chút tanh nồng của sinh lý bệnh nhân, tất cả hoà quyện trong không khí nặng nề, đặc quánh đến mức khiến người ta có cảm giác nghẹt thở.

Cố Nguyệt Hoài nhíu nhíu mày, bên ngoài trời đã tối sầm, trong phòng bật đèn sáng trưng. Cô ngước mắt nhìn thoáng qua, đúng là sinh hoạt vẫn cần điện, đèn dầu le lói như ở quê nhà khiến sinh hoạt của con người khi trời tối gặp rất nhiều khó khăn.

Sau khi đôi mắt thích nghi với ánh sáng, cô đem ánh mắt đánh giá đặt ở trên người người đang nằm trên giường.

Loading...