Mạnh Hổ bình tĩnh như hai , gần như nhảy dựng lên, cả xoay vòng tại chỗ như một cái lò xo bật căng, miệng ngừng lặp lặp , giọng lạc vì phấn khích:
“Đội trưởng! Đợi ! Tôi còn hết ! Anh chúng cứu ai ? Đại nhân vật! Là thật sự... đại nhân vật cấp quốc gia đấy!”
Nghe đến đây, ánh mắt Yến Thiếu Ngu khẽ nheo , giọng trầm xuống, mang theo tia nghiêm trọng:
“Ý là... chiếc du thuyền cán bộ cấp cao của E quốc?”
Cố Nguyệt Hoài kinh ngạc, đúng hơn là chút khiếp sợ.
Tưởng là xui xẻo rời khỏi đảo đối diện với mưa giông lớn—nào ngờ hóa cơ duyên trời định?
Mạnh Hổ gật đầu như giã tỏi, đôi mắt phát sáng, quanh như sợ ai thấy, cúi thấp giọng, thần sắc như đang truyền tin cơ mật:
“Là Lofka Kim! Quan chức cấp cao của Bộ Ngoại giao E quốc, Z quốc để bàn chuyện mậu dịch! Trên thuyền còn con gái ông —Catherine, là phóng viên tin tức nổi danh quốc tế, thường lên sóng mấy đài lớn của E quốc!”
Nói đến đây, Mạnh Hổ kiềm siết chặt nắm tay, cả run lên vì kích động, gương mặt đỏ bừng vì hưng phấn:
“Mạnh Hổ cư nhiên cũng một ngày dính đến hai chữ "quốc tế" ! Đội trưởng, ngay từ đầu liền theo sai !"
Cố Nguyệt Hoài , ánh mắt khẽ động, cùng Yến Thiếu Ngu .
Mạnh Hổ còn đang say mê tưởng tượng viễn cảnh lên báo, phim chụp ảnh, quần chúng quốc tế ngợi ca, thì nhanh chóng sực nhớ miệng vết thương của Yến Thiếu Ngu. Anh lập tức sốt ruột :
“Cố quân y! Cô mau mau giúp đội trưởng xử lý vết thương ! Cố thủ trưởng gọi chúng tới khoang trung tâm để họp. Còn bộ quân trang sạch sẽ cho tươm tất, chuẩn tiếp nhận... phỏng vấn từ phóng viên quốc tế nữa đấy! Ha ha, đơn vị 168 chúng thật sự nổi danh quân!”
“Không khi về quân khu, sẽ bao nhiêu hâm mộ chúng ?”
Cố Nguyệt Hoài bật , đáp:
Nga
“Đã .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2318.html.]
Khi mấy bước khoang tiếp khách, liền thấy Cố Vĩ đang đối diện Lofka Kim và Catherine.
Lofka Kim là một đàn ông trung niên phong thái chững chạc, cư địa vị cao, nhưng trong giây phút đối mặt với nhóm cứu hộ, ánh mắt ông tràn đầy thành ý, lập tức bước tới, lượt bắt tay từng một, hề mang dáng vẻ kiêu căng của giới thượng tầng ngoại giao, dùng tiếng Z quốc lưu loát lời cảm ơn.
Khi bắt tay đến Yến Thiếu Ngu, ánh mắt Lofka Kim sáng lên, giọng lập tức chuyển sang cung điệu tán thưởng đặc biệt:
“Vị đồng chí … thật sự khiến bội phục! Một chiến đấu với cá mập giữa biển sâu cuồng nộ, hành động quả cảm như thế... quả thực từng tận mắt chứng kiến bao giờ!”
“Xin hỏi quý danh là gì?”
Yến Thiếu Ngu gật đầu, vẻ mặt điềm tĩnh, giọng kiên định nhưng kiêu ngạo:
“Yến Thiếu Ngu. Kim , khi tình hình nguy cấp, chỉ làm điều mà bất kỳ chiến sĩ Z quốc nào cũng sẽ làm. Đây là phản ứng bản năng của lính, cũng là trách nhiệm thể chối từ.”
Anh dừng một nhịp, đó bổ sung:
“Trên thực tế, bất kể là , bất cứ đồng đội nào mặt ở đây, cũng đều thể làm như . Đây là chuyện nhỏ, đáng để nêu danh.”
Câu dứt khoát nhưng đầy khí chất quân nhân, chẳng những khiến Mạnh Hổ cùng đồng đội trong phòng đều ưỡn n.g.ự.c thẳng, mà ngay cả Cố Vĩ cũng khỏi liếc mắt tán thưởng, trong lòng ngầm gật đầu.
Tinh thần của quân nhân Z quốc, thời khắc then chốt nhất, chính là thể hiện qua những câu —bình thản khi đối mặt với sinh tử, nhận công, phô trương, chỉ lấy hành động lời.
Lofka Kim thoáng sửng sốt, tiếng sảng khoái của ông vang lên:
“Thì là ! Một hành động đáng nhắc tới, cứu cả một đoàn , trong đó . Nếu chiến sĩ Z quốc các ai cũng như , thì quả thực... quốc gia các thể vững vàng mà giữa thời cuộc!”
Ông ngừng , ánh mắt chuyển hướng về phía Cố Vĩ:
“Lần đến Z quốc, vốn chỉ định đến thủ đô bàn chuyện hợp tác thương mại lương thực. Chuyến còn bắt đầu gặp biến cố. Hiện giờ, càng mong xuống chuyện với lãnh đạo quý quốc—để hiểu rõ, rốt cuộc Z quốc dùng cách nào để thể bồi dưỡng nên những lính ưu tú đến như thế ."
Sau một hồi hàn huyên, khí trở nên hòa hoãn hơn nhiều.