Không Catherine gì, nhưng một hồi im lặng, Lofka Kim sang Cố Vĩ, nghiêm túc : “Cố trưởng quan, nếu sự cứu viện kịp thời của quý quân, e rằng bộ đoàn của còn ai sống sót. Tôi nhất định sẽ mặt đoàn đàm phán E quốc, báo cáo rõ ràng sự kiện với chính phủ quý quốc. Công lao của các ngài – tuyệt đối thể bỏ qua.”
Cố Vĩ mỉm đáp lễ: “Ngài quá lời . Đây là trách nhiệm của chúng .”
Tuy như thế, nhưng trong lòng Cố Vĩ vô cùng hài lòng. Những chiến sĩ cùng với ông cũng đều là phàm, cũng sẽ đau, cũng sẽ đổ máu, cũng sẽ hy sinh, dầm mưa bão, đối đầu với sóng dữ, với cá mập, cứu gần trăm nhân mạng.
Đó là chiến công hiển hách !
Bọn họ đều xứng đáng khen ngợi !
Mà sự khen ngợi , nếu đến từ miệng của một đặc sứ quốc tế, càng mang trọng lượng đặc biệt.
Nga
Lofka Kim chậm rãi thu ánh mắt , nữa về phía Catherine.
Sau vài giây do dự, ông lên tiếng:
“Con gái là phóng viên chính thức của E quốc, đồng thời cũng là đồng hành trong đoàn đàm phán . Con bé mong trực tiếp phỏng vấn những chiến sĩ tham gia chiến dịch cứu hộ. Không Cố trưởng quan thể tạo điều kiện ?”
Cố Vĩ thoáng khựng , trong lòng còn làm rõ ý đồ thực sự đằng yêu cầu là gì. cuối cùng ông vẫn dứt khoát gật đầu:
“Đương nhiên thể.”
Dù , nếu thể thông qua truyền thông E quốc để lan truyền tin tức về chiến dịch cứu hộ , hình ảnh của Quân khu Tám sẽ vang xa trường quốc tế.
Đó là một thắng lợi – cả về quân sự lẫn ngoại giao.
Chỉ là ...
Không tại Lofka Kim biểu tình cổ quái như ?
*
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2317.html.]
Yến Thiếu Ngu cuối cùng cũng trở về.
Thân hình cao lớn ướt sũng. Áo quân trang bên vai rách toạc, lộ cánh tay trầy xước bê bết máu. Vết thương nước biển ăn mòn, thịt nứt toác, mảnh vải dính sát da thịt, thấy ghê . Mỗi bước của nặng như đeo chì, nhưng sống lưng vẫn giữ thẳng tắp, ánh mắt rắn rỏi như sắt thép rèn trong lửa trận.
Cố Nguyệt Hoài đang bận chữa trị cho một nạn. Thấy Yến Thiếu Ngu trở , cô lập tức bàn giao bệnh nhân cho nhân viên y tế khác, đó bước nhanh về phía .
Cô tự xử lý vết thương cho Yến Thiếu Ngu, cau mày khi thấy miệng vết thương chỉ rách sâu mà còn sưng tấy và trắng bệch vì ngâm lâu trong nước biển lạnh, dấu hiệu viêm nhiễm. Cố Nguyệt Hoài lấy thuốc bột điều phối bằng nước giếng trong gian Tu Di rải đều lên miệng vết thương, đó vận chuyển năng lượng chữa trị vết thương, giúp khôi phục tuần m.á.u và tế bào mô hoại tử.
Nếu đang ở nơi đông , cô dứt khoát dùng năng lượng chữa trị để miệng vết thương liền ngay tức khắc. hiện giờ ... chỉ thể lặng lẽ dùng thủ pháp xoa dịu chậm rãi hồi phục.
“Không ,” Yến Thiếu Ngu ho khẽ một tiếng, cô khẽ nhíu mày, ánh mắt đầy lo lắng, liền vươn bàn tay thương vỗ nhẹ lên mái tóc sũng nước của cô, trấn an,
“Chỉ là ghê chút thôi, đau mấy. Em đừng lo.”
Cố Nguyệt Hoài đáp, chỉ hừ nhẹ một tiếng. Ánh mắt cô vẫn tập trung miệng vết thương sưng tấy , định mở miệng thì từ phía , tiếng bước chân chạy rầm rập vang lên, theo là giọng phấn khích kiềm chế nổi của Mạnh Hổ:
“Đội trưởng! Lần chúng làm nên chuyện lớn ! Thật sự là kỳ tích—đơn vị 168 của danh vang quốc tế!”
Yến Thiếu Ngu liếc một cái, ánh mắt thản nhiên, ngữ điệu hờ hững:
“Đi ngoài mà nổi điên.”
Yến Thiếu Ngu tất nhiên hiểu rõ ý nghĩa của cuộc cứu viện .
Trên du thuyền nạn chỉ công dân nước ngoài, mà còn là của quốc gia thuộc diện ngoại giao đặc biệt, liên quan trực tiếp đến cục diện hợp tác song phương chuẩn diễn tại thủ đô. Trong điều kiện thời tiết khắc nghiệt, biển động, tầm gần như bằng , quân khu 8 vẫn tổ chức cứu nạn thành công, gần như để ai thiệt mạng—đây chỉ là một thắng lợi về mặt kỹ chiến thuật, mà còn là thắng lợi về ngoại giao.
Chỉ cần hình ảnh lan , sẽ lập tức gây chấn động truyền thông quốc tế.
Và vị trí của Z quốc trong mắt các quốc gia đồng minh và trung lập... sẽ đổi.
Cố Nguyệt Hoài hiển nhiên cũng nghĩ đến điều đó. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh mắt hai giao —tĩnh lặng, chắc chắn, ăn ý đến mức cần lời.