Yến Thiếu Ngu đôi mắt cô mất ánh sáng thường ngày mà dần trở nên mờ mịt, trong lòng như xé rách một đường, đưa tay ôm lấy đầu cô, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán—nụ hôn mang nhiệt độ, chỉ là lạnh lẽo, trầm tĩnh mà kiên định : “Đừng lo lắng. Em . Anh sẽ để bất kỳ kẻ nào quấy rầy sinh hoạt của chúng ."
Cô lặng lẽ vòng tay ôm lấy eo , đầu tựa vai .
Cô sợ "Điền Tĩnh". Càng sợ một "Điền Tĩnh" thứ hai—dù xuất hiện bất kỳ diện mạo nào. Những kẻ như thế, nếu chỉ là mối đe dọa đơn thuần bằng thủ đoạn mưu kế, thì cô thể ứng phó. Thứ khiến cô thấy lạnh sống lưng, con cụ thể, mà là cái cảm giác mơ hồ nhưng thể gạt bỏ: rằng thế giới , ngay từ lúc bắt đầu, trong tay những đang sống trong nó.
Nếu quả thực chuyện đều “ sẵn”—nếu từng bước , từng lựa chọn, từng mất mát và đoàn viên... đều là kết quả của một “quyển sách” nào đó, thì liệu cô thể làm gì để đổi?
Nếu quỹ đạo sắp xếp từ , nếu kháng cự chỉ là vùng vẫy trong vô ích, liệu cô —một nữa— ép lặp con đường kiếp ? Một con đường đẫm máu, đẫm nước mắt, và lối thoát?
Liệu cô một nữa mất cha, các , mất Thiếu Đường , Thiếu Ly, Thiếu Ương ... một nữa ôm theo oán hận mà rời Thiếu Ngu trong cảnh nghiệt ngã đến mức còn nước mắt để ?
Cô sợ—. nỗi sợ đến từ hiểm nguy, đến từ cái chết. Mà đến từ việc ... những cố gắng của cô, những việc cô làm, những suy tính cho tương đều trở thành bọt nước, sủi tăm, biến mất như từng tồn tại, bởi vì nó "" thế.
Nếu chỉ vì nó "" thế.
Nếu chỉ vì dòng chữ trong một trang giấy vô tri định đoạt rằng: cô sẽ mất, sẽ đau, sẽ tuyệt vọng.
Thì liệu gì còn ý nghĩa?
Liệu con còn là ? Hay chỉ là con rối xỏ dây, diễn diễn theo một kịch bản mà " khác" mong ?
Cố Nguyệt Hoài miên man trong những suy nghĩ bất định của đột nhiên cảm nhận sống lưng Yến Thiếu Ngu đang căng chặt, cả như một cây cung kéo cứng đến cực hạn.
Trong lòng khẽ thở dài, cô chậm rãi thu liễm cảm xúc, nhẹ giọng :
“Không chuyện nữa, chuyện như , nghĩ thêm cũng chỉ chuốc thêm phiền não. Đi một bước tính một bước .”
Cô rời khỏi vòng tay của , ngửa mặt lên , hỏi:"Ban nãy điện báo ? Trong điện báo, Lăng Gia gì đó ?"
Yến Thiếu Ngu ánh mắt trầm xuống, trả lời ngay, chỉ khom bế ngang cô lên, từng bước đưa về phía mép giường, nhẹ nhàng đặt cô xuống, kéo chăn đắp cho cô mới nhẹ giọng :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2284.html.]
“Bọn họ trở về thủ đô. chuyện đó, điều em nên lo bây giờ. Thứ em cần là nghỉ ngơi. Nghe lời, nhắm mắt . Mọi việc khác — còn .”
Cố Nguyệt Hoài chằm chằm lâu, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt .
Yến Thiếu Ngu vẫn luôn ở mép giường, chờ Cố Nguyệt Hoài phát tiếng hít thở đều đều, mới dậy quần áo, cửa.
Nghe tiếng cửa phòng mở đóng , trong phòng trở nên lặng như tờ. Một lúc , Cố Nguyệt Hoài chậm rãi mở mắt. Cô về phía cánh cửa đang đóng chặt, nhúc nhích, chỉ lặng lẽ dõi theo một lát, nhắm mắt nữa.
*
Sau khi rời khỏi khu dành cho gia đình quân nhân, Yến Thiếu Ngu hướng phòng y tế đến.
Nga
Phòng y tế của Quân khu 8 là đơn vị y thuật tuyến đầu trong khu. Quân y chính quy vượt mốc hai mươi , kể các trợ lý và y tá trực ban. Thiết y dụng tuy thể so với bệnh viện tuyến trung ương, nhưng với tính chất chiến lược của quân khu , thứ đều duy trì ở mức cảnh giới cao nhất.
Yến Thiếu Ngu bước hành lang liền bắt gặp một quân nhân trẻ đang từ bên trong . Cả cũng ướt sũng, chính là một trong những xuống biển cứu hộ. Vừa chạm mặt, lập tức nghiêm, chủ động chào :
“Yến thiếu tá!”
Sắc mặt Yến Thiếu Ngu lạnh nhạt, gật gật đầu: “Ừ, đồng chí Sử Uyển Đình thế nào?”
Quân nhân mắt đáp lời với vẻ mặt đầy chân thành, giọng điệu mang theo một tầng cảm kích rõ ràng:
“Uyển Đình hơn nhiều. Lúc vội quá, kịp cảm ơn Yến thiếu tá và đồng chí Cố quân y. Nếu hai , e là hôm nay cô khó mà giữ tính mạng.”
Xưng hô và giọng điệu của khi về Sử Uyển Đình lộ rõ vẻ quan tâm, thiết, xem quan hệ với Sử Uyển Đình bình thường.
Ánh mắt Yến Thiếu Ngu lóe, lắc lắc đầu: “Là đồng chí, cần lời cảm ơn. Chúng đều là trong quân, cứu là bổn phận.”
Tiêu Sách : “Yến thiếu tá đúng.”