Vạn Thanh Lam hừ nhẹ một tiếng, ngẩng đầu lên, lưng thẳng tắp, giọng điệu mang theo mấy phần tự tôn:
“Cô nghĩ là hạng nào hả? Tính khí tuy phần nóng nảy, nhưng chuyện hệ trọng như thể qua loa? Tôi chuyện đàng hoàng với cha .”
Vạn Thanh Lam dừng một chút, hạ giọng nhưng giấu nét cứng cỏi trong lời : “Bọn họ cũng cứ ở nhà mãi thì chỉ thêm phiền muộn, tâm lý dồn nén, cả cũng khó mà phấn chấn . Nghe là sẽ cùng cô tới Phong thị làm việc, bọn họ những phản đối mà còn mừng mặt, dặn dò mấy câu để tự lo liệu. Tôi chỉ cho họ tiễn— cảnh chia tay bịn rịn làm chậm trễ giờ tàu. Dù cũng chỉ là sang tỉnh bên, gì mà bi lụy. Chúng nhanh lên, kẻo lỡ giờ.”
Cố Nguyệt Hoài cô một cái, ánh mắt vẫn còn mang theo vài phần thăm dò. Còn kịp mở miệng, lưng vang lên tiếng gọi hổn hển quen thuộc của Cố Tích Hoài:
“Nguyệt Hoài! Thiếu Ngu!”
Yến Thiếu Ngu nhướng mày, về phía Cố Nguyệt Hoài.
Cố Nguyệt Hoài bất đắc dĩ thở dài một , xoay , liền thấy Cố Tích Hoài lưng đeo balô, đang hì hục chạy từ xa tới, gió thổi tốc cả tóc mái dựng ngược.
Tay Cố Tích Hoài tay eo, thở hồng hộc : “Thể lực của hai thật đấy, nhanh như .”
Cố Nguyệt Hoài khoanh tay ngực, như , âm dương quái khí : "Anh ba nha, mấy ngày nay liền thấy thần thần bí bí, hoá là đang ủ mưu bỏ nhà ."
Giọng của cô tuy nhẹ, nhưng ... ngữ khí phần , khiến Cố Tích Hoài lập tức dựng tóc gáy, lập tức nép lưng Yến Thiếu Ngu, thấp giọng cầu cứu:
“Thiếu Ngu, em rể của , chuyện sống c.h.ế.t đều trông cậy đó. Tôi mang chị dâu tương lai về đựa !”
Đuôi mắt Yến Thiếu Ngu khẽ giật, liếc Cố Tích Hoài một cái, chẳng chẳng rằng, chỉ đưa tay kéo Cố Tích Hoài , động tác nhanh gọn, bộ dạng lạnh nhạt: “Công tư phân minh.”
Cố Tích Hoài Cố Nguyệt Hoài như , chột , cúi đầu, quên nghiến răng nghiến lợi lên án: “Hay lắm Yến Thiếu Ngu. Cưới vợ liền xem vợ gì !”
Nói xong vội vàng trở mặt như lật bàn tay, toe toét sang em gái:
“Em gái , em gái của , đưa theo với. Chút chuyện nhỏ thôi mà, gì …”
Cố Nguyệt Hoài nhíu mày, để lọt một chữ xu nịnh nào:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2261.html.]
“Thu vẻ mặt nịnh nọt của . Em hỏi nghiêm túc— với cha và cả ?”
Cố Tích Hoài hoảng sợ, vội nhấc tay thề thốt
“Anh với cả ! Nói thật đấy!”
Ánh mắt Cố Nguyệt Hoài dần lạnh , ngữ khí trầm hẳn:
Nga
“Cho nên… chính là với cha, đúng ? Chưa với cha, mà lẳng lặng thu dọn đồ đạc rời nhà?”
Nói , cô chẳng chút khách khí, giơ tay búng một cái rõ đau lên trán ba.
“Cố Tích Hoài, năm nay hai mươi tuổi chứ lên hai . Là lớn , còn làm mấy chuyện khiến nhà lo lắng như hả?”
Cố Tích Hoài Cố Nguyệt Hoài gõ một cái nặng, nhưng trúng ngay giữa đầu khiến đau đến nhăn mặt, miệng kêu “ai da” một tiếng, tay vội vàng ôm đầu, trợn mắt nhe răng kêu:
“Cố Nguyệt Hoài, em tay cũng quá tàn nhẫn đấy!"
Cố Nguyệt Hoài chẳng buồn đáp lời, ánh mắt lãnh đạm, giọng điệu dứt khoát cho thương lượng:
“Trở về . Anh đừng gây thêm phiền phức.”
Thấy ánh mắt cô lạnh như nước, ý tứ rõ ràng chứa một kẽ hở nào, Cố Tích Hoài cũng thu dáng vẻ trêu đùa. Anh cụp mắt, khẽ mím môi, khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú là vẻ quật cường hiếm thấy:
“Em cho cùng… thì tự một . Có từng . Anh kinh nghiệm.”
Câu khiến Cố Nguyệt Hoài thiếu chút nữa kiềm mà gõ thêm mấy cái “bang bang” nữa lên trán để xem trong đầu rốt cuộc chứa cái gì! Cô nghiến răng, ánh mắt lạnh lùng như dao:
“Anh là ba của em, là em trai của em hả? Ai mới là cần lo lắng cho ai?”
“Em làm chị của ? Cũng thôi, ý kiến. Vậy thì… chị, cho em theo với nhé?” Cố Tích Hoài da mặt dày tới gần, đôi mắt đen láy mang theo một tia cầu xin, cần thiết xác định một chút tình huống hiện tại của Lưu Thanh Lam.
Từ khi gửi bức thư cuối cùng mời Lưu Thanh Lam đến dự hôn lễ của Nguyệt Hoài đến nay, bao lâu hồi âm? Người cũng thấy tới, tin tức chẳng một lời. Càng nghĩ, lòng càng nặng trĩu. Dù từng với ai, nhưng trong tim , con gái sớm chiếm một vị trí thể thế.