Dù thời cuộc còn nhiều gian khó, bữa sáng giản dị nơi đây tràn ngập ấm cúng. Không ai lời trêu ghẹo về đêm tân hôn qua – dẫu ai cũng đoán đôi chút – chỉ tiếng thìa chạm bát, tiếng nhai chậm rãi.
Lăng Gia cúi đầu uống cháo, cảm giác trong lòng ngổn ngang mà rõ vì . Một bát cháo loãng, đặt ở nơi khác lẽ chỉ là món ăn đạm bạc, nhưng trong ngôi nhà , giữa những ánh mắt ấm áp và bầu khí thấm đượm tình , trở nên thơm ngon kỳ lạ. Mỗi muỗng cháo trôi xuống, như luồng ấm áp len lỏi qua từng tấc da tấc thịt, khiến cả cơ thể như bừng tỉnh, khoẻ khoắn lạ thường. Anh từng nghĩ, một bữa ăn giản dị thể khiến lòng rung động đến .
Kỷ Vĩ Cần thì im lặng cúi đầu ăn cơm, đến khi ăn xong ba cái bánh bao mới ợ một cái, nghĩ đến lát nữa liền rời đại đội sản xuất Đại Lao Tử, chút luyến tiếc : “Anh ba, tụi em chỉ xin nghỉ mấy ngày, cơm nước xong cũng nên xuất phát.”
Yến Thiếu Ngu ngước mắt thoáng qua, đôi mắt đen sâu tựa như trầm ngâm điều gì, cuối cùng chỉ gật đầu khẽ một cái, đáp một tiếng trầm thấp: “Ừ.”
Chốc lát bổ sung: “Trên đường nhớ giữ an . Tới nơi thì gửi điện báo về, đánh về Quân khu 8.”
Kỷ Vĩ Cần gật đầu. Không khí quanh bàn ăn cũng theo đó mà trở nên chậm rãi, đượm nỗi buồn chia ly. Ai nấy đều chút nỡ, vì thời gian sống bên , tuy ngắn ngủi, nhưng yên bình hiếm thấy.
Nga
Cố Nguyệt Hoài đưa tay gõ nhẹ mặt bàn, giọng bình thản: “Sao ? Lại sinh ly tử biệt. Chỉ là tạm thời xa mà thôi. Mỗi chia tay là để cho gặp thêm đáng giá. Rất nhanh thôi, chúng sẽ gặp … ở thủ đô.”
Câu khiến khí u uất tan một phần. ngay đó, một câu của Yến Thiếu Ương kéo khí căng thẳng trở .
Cậu ngẩng đầu, về phía Yến Thiếu Ngu và Cố Nguyệt Hoài, gương mặt mang theo chút do dự và căng thẳng. Nuốt một ngụm nước miếng, cố lấy hết can đảm : “Anh cả, chị dâu… Em… em theo Lăng Gia và hai trở về thủ đô.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2254.html.]
Câu thốt , mắt Cố Nguyệt Hoài lóe. Cô nghiêng đầu về phía Yến Thiếu Ngu.
Cô Yến Thiếu Ngu đặt nhiều kỳ vọng lên Yến Thiếu Ương. Thủ đô hiện tại miền đất hứa. Với một mang họ Yến, càng . Ở nơi đó, đấu đá chính trị chỉ còn là vấn đề ngấm ngầm công khai nữa, mà còn là tà thuật quỷ dị khó phòng như hàng đầu thuật. Người thường nếu đối mặt, đến lúc c.h.ế.t cũng chẳng vì chết.
Tay Yến Thiếu Ngu khựng một thoáng, chầm chậm nâng mắt Yến Thiếu Ương.
Lăng Gia bên cạnh nuốt khan một cái, hoảng hốt đưa ánh mắt hiệu cho Yến Thiếu Ương. Lúc đó ba đánh đổi bao nhiêu, chống bao thế lực, mới thể dẫn theo em trai em gái an chạy thoát ngoài, ngoài thể , cực kỳ rõ ràng. Bây giờ, Thiếu Ương về? Khác nào tự chui đầu rọ!
Kỷ Vĩ Cần cũng câu của Yến Thiếu Ương làm cho choáng váng, cố gắng giảm nhẹ sự tồn tại của , bắt đầu giả làm khí.
Khi ở đây đều cho rằng Yến Thiếu Ngu sẽ tức giận, chỉ bình tĩnh buông xuống đôi đũa trong tay, về phía em trai : “Quyết định? Không sợ?”
Cố Đình Hoài và Cố Tích Hoài hiểu vì ai cũng phản ứng kỳ lạ như , liếc , vẻ mặt ngơ ngác. Trong lòng hai thầm nghĩ – về nhà thôi mà, gì mà nghiêm trọng? Thủ đô chẳng vẫn là nơi phồn hoa hơn nông thôn nhiều ?
Cố Tích Hoài chần chừ một lát, cẩn trọng lên tiếng:
“Thiếu Ngu, nếu Thiếu Ương thể trở thủ đô thì cũng thôi? Cơ hội phát triển, tiền đồ chẳng cũng rộng mở hơn ? Có điều… các là thanh niên trí thức cắm đội, dù cũng chịu sự quản lý của địa phương, liệu… thể dễ dàng tự ý rời ? Không còn cần chi bộ xác minh, làm thủ tục điều chuyển?”
Dù nhóm thanh niên trí thức đến Đại Lao Tử đều bối cảnh tầm thường, nhưng việc rút khỏi đơn vị sản xuất hề đơn giản. Huống chi, Yến gia từng là một dòng họ hiển hách, nay là thành phần " vấn đề". Muốn về thủ đô, chắc chắn chuyện một sớm một chiều.