Điền Tĩnh còn thể giữ nụ mà cho qua, nhưng Phan đại thiếu gia thì thể nuốt nổi cục tức ? Nhìn thấy phụ nữ đang nâng niu trong lòng khác châm chọc ngay mặt, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm. Ban đầu định lên tiếng dạy dỗ cái cô thôn nữ " điều", nhưng khi ánh mắt lướt qua Cố Nguyệt Hoài, sự phẫn nộ gương mặt liền tiêu tán ít.
Tuy xuất quê mùa, nhưng cô gái mặt mang theo khí chất thanh lãnh. Dung mạo đoan chính, nét kiều diễm mà tục khí, gương mặt trắng hồng, môi đỏ tự nhiên, đôi mắt trong trẻo như nước hồ thu, ai cũng như đang ẩn giấu vài phần tình ý. Một nhan sắc như thế, bảo lạnh lùng lời làm tổn thương ?
Khó ! Rất khó !
Bất quá, tuy trong lòng cảm thấy tức giận, nhưng mà mặt nữ nhân của , tỏ thái độ chút cũng , Phan Ngọc Lương hướng Cố Nguyệt Hoài : “Vị nữ đồng chí , sống đời tấm lòng bao dung. Tôi cô và tiểu Tĩnh chút mâu thuẫn, nhưng hai lớn lên cùng ? Mâu thuẫn lớn đến mức nào mà thể hóa giải ?”
Hắn đến đây, cố ý sang cái bụng nhô cao của Điền Tĩnh, tiếp lời:
"Lần , tiểu Tĩnh đang mang thai còn cố tình lặn lội đường xá xa xôi trở về một chuyến, chính là vì sắp làm tâm địa mềm mại, cùng cô hoá giải mâu thuẫn cũ, đồng thời tìm cha và em gái . Cô đủ chân thành, cô lớn lên cũng xinh , chắc là điều đó chứ?"
Ngữ khí của giống như đang bố thí lòng , tự cho là cao cao tại thượng, coi việc Điền Tĩnh vác cái bụng to về là một phần đặc ân, mà Cố Nguyệt Hoài dù xinh thật, nhưng cho cùng cũng chỉ là một nhà quê, hẳn là nên "dập đầu cảm tạ".
Cố Nguyệt Hoài lạnh lùng , sang Điền Tĩnh, từ đầu đến cuối vẫn an tĩnh, như chim nhỏ nép cánh tay , một bộ bi thương, mặc lời ngu xuẩn.
Điền Tĩnh cùng cô hoá giải mâu thuẫn? Hắn chắc chắn ? Khoan đến việc cô vĩnh viễn khả năng lấy thiện ý đối đãi Điền Tĩnh, Điền Tĩnh , việc lúc cô đưa đến trại cải tạo lao động, Nhậm Thiên Tường làm nhục, dây dưa, đều do cô nhúng tay , và Điền Tĩnh thể điều đó. Cô thể cùng cô hoá giải mâu thuẫn?
Nga
Cố Nguyệt Hoài ngẩng đầu đánh giá Phan Ngọc Lương.
Không Phan Ngọc Lương nhận bản tài ăn hài hước ?
Chứ cô thì cảm thấy buồn đó.
Sau một lúc lâu, cô mở miệng hỏi: “Anh cùng Phan Nhược Nhân quan hệ gì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2213.html.]
Phan Ngọc Lương phần sững , ngờ cô chuyển hướng đột ngột như . Sau vài giây chần chừ, trả lời:
"Tôi là cả của Nhược Nhân . về huyện Thanh An cùng con bé quan hệ gì."
Cố Nguyệt Hoài cong môi nhạt: "Tôi chỉ hỏi cho thôi. Bởi vì thấy hai giống thật đấy: đều thích sống trong thế giới tưởng tượng của riêng , tự cho là đúng."
Cô xong , mặt Phan Ngọc lương liền đỏ bừng thành màu gan heo: "Cô!”
Yến Thiếu Ngu khóe môi giơ lên, liền , công phu miệng, đừng là một Phan Ngọc Lương, dù tới thêm tám Phan Ngoc Lương , mười Phan Ngọc Lương cũng đấy nổi một Cố Nguyệt Hoài, từ khi quen cô, dường như thật sự từng thấy cô cùng đấu võ mồm thua.
Bên , sắc mặt Điền Tĩnh khẽ biến. Cô gần như kiềm mà liếc xéo Phan Ngọc Lương một cái. Trong lòng âm thầm khinh miệt: Đồ phế vật. Quả đúng là bùn nhão thì thể nào trát tường, đường đường Phan đại thiếu gia, còn đấu võ mồm thua một cái thôn cô, mới xuống xe liền tự tìm mất mặt.
“Ô kìa, sắc mặt Phan đại thiếu khó coi như ?!” – Kỷ Vĩ Cần ha hả chậm rãi tiến gần, giọng cợt nhả châm chọc.
Phan Ngọc Lương thấy Lăng Gia và Kỷ Vĩ Cần đến, mày nhíu . Đều là con cháu đại viện, tuy rằng cùng nhóm thuộc, nhưng thể quen , ánh mắt đảo qua Yến Thiếu Ngu, liền tại hai xuất hiện ở đây.
Ánh mắt Điền Tĩnh kín đáo đảo qua chiếc xe quân dụng và lễ vật đang để trong sân, trong lòng liền rõ khung cảnh "vui mừng" chói mắt trong sân Cố gia là vì ai mà .
Quả nhiên là Cố Nguyệt Hoài kết hôn, uổng phí cô tìm cách để Phan Ngọc Lương đích đưa trở về một chuyến.
Phan Ngọc Lương lúc mới điều chỉnh sắc mặt, cố tỏ điềm đạm, khách khí :
“Không ngờ gặp ở đây, thật là trùng hợp.”
Lăng gia bật , xua tay:
“Bọn cũng ngờ Phan đại thiếu ...."
Anh hết câu, nhưng ánh mắt chế nhạo như vô tình lướt qua Điền Tĩnh đang ôm chặt cánh tay Phan Ngọc Lương làm bộ làm tịch.