“Đứng mãi thấy mệt ? Ngồi xuống , hết xuống . Em rót nước cho ,” Yến Thiếu Ly dậy, tươi, nhét Yến Thiếu Đường lòng n.g.ự.c Yến Thiếu Ương xoay nhanh nhẹn bước về phía bếp. Cô gái nhỏ chuyện, bước chân thoăn thoắt, đó đem nước đun sôi rót phích nước nóng, động tác thành thạo tự nhiên.
Lăng Gia theo bóng cô gái đang cúi đầu rót nước, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả. Anh khẽ thở dài một tiếng: “Rời thủ đô một năm thôi, mà ngay cả đây mười ngón tay chạm nước như Thiếu Ly cũng trưởng thành rõ rệt.”
Cô gái nhỏ từng Yến gia nâng niu như hòn ngọc quý tay, là tiểu công chúa của đại viện, giờ đây thành con gái thể lên phòng khách, xuống phòng bếp.
So với Lăng Gia vẫn còn đang xúc cảm trong lòng, Kỷ Vĩ Cần nghĩ nhiều đến thế. Anh ánh mắt và nụ ngây thơ của Yến Thiếu Đường thu hút, cô bé ngoan ngoãn dựa trong lòng Yến Thiếu Ương, hai má hồng hồng, đôi mắt long lanh sáng rỡ, khi về phía còn lễ phép gật đầu nở nụ . Một đàn ông thô sạn như Kỷ Vĩ Cần, tưởng như thế nào là "mềm lòng", mà trái tim bất giác nụ đó làm tan chảy.
Anh nhịn : “Lúc ba chúng nghĩ cách, nhờ đến tất cả những thể nhờ, đào sâu từng tấc đất mà vẫn thể tìm , nghĩ tới thế nhưng chị dâu trong lúc vô tình cứu giúp, còn đem về nhà cẩn thận chăm sóc nuôi dưỡng thương yêu. Duyên phận của con đúng là quá kỳ diệu ! Anh ba của chúng cũng quá phúc khí !”
Khi cùng Lăng Gia đến đây, thấy Yến Thiếu Đường còn tưởng rằng xe đường dài mệt mỏi, sinh hoa mắt. Sau đó Yến Thiếu Ly kể rõ đầu đuôi chuyện, mới hóa chuyện đều khởi đầu từ một gặp gỡ đầy ngẫu nhiên mà như định sẵn.
Nhắc tới cái , Lăng Gia cũng khỏi lộ thần sắc cảm khái: “Còn ? Này còn cảm thấy giống mấy câu chuyện xưa, chút ly kỳ, cũng chút lãng mạn."
“Hắc, tính cái gì? Em cho các , chị dâu của em cực kỳ lợi hại , gì là làm . Có chị ở, em cái gì đều cần lo lắng, chỉ cần chuyện tâm ăn ngủ !” Yến Thiếu Ly bưng thủy đây, nhịn giơ giơ lên cằm, vẻ mặt đắc ý.
Trong tiềm thức của Yến Thiếu Ly, từ khi gặp Cố Nguyệt Hoài, tựa hồ cô từng gặp bất khó khăn gì, mỗi gặp khó khăn phiền toái, luôn Cố Nguyệt Hoài , nhẹ nhàng giải quyết, hóa nguy thành an. Ở trong mắt, trong lòng Yến Thiếu Ly, Cố Nguyệt Hoài một loại ma lực khiến bên cạnh cảm thấy yên tâm, tín nhiệm một cách vô điều kiện.
Lăng Gia cùng Kỷ Vĩ Cần giật , họ nghĩ tới Yến Thiếu Ly quý mến thậm chí " sùng bái " chị dâu như .
Mà ở một bên, chỉ mà yên lặng gì Yến Thiếu Ương, khi lời , cũng gạt đầu phụ hoạ. Em gái đúng, nếu cả theo chị dâu, vô tình phát hiện cảnh của bọn họ ở đại đội Liễu Chi, lẽ hiện giờ trở thành một tàn phế luôn giường đất chờ khác đến cứu giúp, mà Thiếu Ly ... chẳng còn thể nở nụ như hôm nay .
Yến Thiếu Ương nhiệt tình phụ họa, làm hai càng thêm kinh ngạc.
Khi còn ở thủ đô, Yến Thiếu Ương chính là cái con mọt sách, trừ bỏ học, liền cả ngày ở trong phòng sách, cùng đám con cháu trong đại viện ngoài trượt băng chơi bóng dạo, đối bất luận kẻ nào đều là một bộ ôn hòa lễ, nhưng khách khí xa cách.
Họ từng thấy vì bất kỳ ai mà mở miệng khen ngợi, càng dễ dàng biểu lộ tình cảm chân thật với bất kỳ ai.
Hiếm . Cũng là thật tâm.
Nga
Lăng Gia nghiêm túc đánh giá Cố Nguyệt Hoài vài . Ban đầu, chỉ đơn thuần cảm thấy chị dâu mới xinh đoan trang, khí chất trầm , còn là quân y. khi thấy biểu cảm kính phục lẫn thiết của Yến Thiếu Ương và Yến Thiếu Ly dành cho cô, chợt nhận suy nghĩ ban đầu của thật quá hời hợt. Bởi vì theo những gì , về tính cách của Yến Thiếu Ương và Yến Thiếu Ly, dựa chút dung mạo phận đủ để họ hình thành nên loại kính trọng và tin tưởng tuyệt đối như thế .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2208.html.]
Nghĩ , Lăng Gia thu thái độ khách sáo ban đầu, chủ động mở lời:
“Chị dâu, Thiếu Ly kể, em càng thêm khâm phục. Về mong chị chỉ bảo nhiều hơn, chị bên cạnh, tụi em đều cảm thấy yên tâm.”
Kỷ Vĩ Cần bên cạnh cũng bật , giơ chén nóng trong tay, giọng hào sảng:
“Em lấy rượu, kính chị dâu một ly! Chúng em từ thủ đô chạy vội tới đây, chuẩn gì nhiều !”
Cố Nguyệt Hoài nhẹ nheo mắt, nửa trách nửa buồn , lườm về phía Yến Thiếu Ly đang vội lấy tay che miệng trộm, giấu vẻ bất đắc dĩ trong đáy mắt.
Cô đặt chén xuống bàn, giọng điềm đạm mà chân thành:
“Chiếu cố gì chứ? Hai vượt đường xa tới đây, chúng còn kịp tiếp đón tử tế. Trưa nay để bếp làm vài món, xem như làm tiệc tẩy trần.”
Vừa dứt lời, Yến Thiếu Ly kìm mà vỗ tay reo lên như trẻ con phát kẹo:
“Anh Lăng Gia, Vĩ Cần, hôm nay đúng là các lộc ăn! Em cho hai nhé, tay nghề của chị dâu em còn cao hơn cả đầu bếp chính của tiệm cơm quốc doanh thủ đô đấy! Ăn một là nhớ cả đời! Thật đấy !”
Đối mặt Yến Thiếu Ly ngốc nghếch treo "chị dâu năng" miệng, Cố Nguyệt Hoài chút đau đầu, cô vội dậy, kiếm cớ rút lui:
“Được , đừng linh tinh nữa. Tôi chợ mua ít rau, mấy ở nhà chuyện .”
Nói xong, cô liền vội vàng rời , cho mấy bọn họ lưu một gian hàn huyên.
“Chị dâu ngại ?” Yến Thiếu Ly chớp chớp mắt, về phía Yến Thiếu Ương: “Anh hai, chẳng lẽ em đúng?”
Sau khi cô khỏi, Yến Thiếu Ly vẫn chớp mắt ngây thơ, sang hai :
“Chị dâu ngại ? em sai ?”
Yến Thiếu Ương nghiêng đầu, khóe môi cong lên, ánh mắt ẩn hiện ý :
“Không sai, em đều đúng. Chị dâu sớm muộn gì cũng quen với việc khác khen như thôi.”