Ngụy Lạc định sang thêm mấy câu với Cố Nguyệt Hoài, ánh mắt bỗng chốc dừng ở bóng dáng lặng bên đường. Bà cau mày, giật hỏi:
“Tiểu Hoàng? Sao ở đây?”
Cố Nguyệt Hoài cũng theo ánh mắt của bà, quả nhiên là Hoàng Bân Bân, thấy lúc khiến Cố Nguyệt Hoài nghĩ đến cảnh tượng trong gian phòng tối mịt, Thanh Lam ôm lấy cô, cả run rẩy, nghẹn ngào :
“Nguyệt Hoài… cô xem, vốn hưởng hạnh phúc ? Tại tình cảm của cứ mãi lận đận như ? Hoàng Bân Bân… còn tìm nữa. Chắc là chán ghét …”
Khi cô chỉ bình tĩnh lắng , hề tỏ d.a.o động.
Cô an ủi lấy lệ, cũng thốt lời trách cứ, bởi vì cô hiểu rõ: những nỗi đau, thể chỉ bằng vài câu động viên là xoa dịu . Điều Thanh Lam cần là một giùm cô lối thoát, mà là một đủ bình tĩnh để vội vàng đưa phán xét.
Về tình về lý, nếu Hoàng Bân Bân thật sự chọn rời , cũng là chuyện thể hiểu . Mọi đều quyền lựa chọn cuộc đời . Dẫu chuyện gì thực chất xảy , nhưng một khi tai tiếng lan , thì cái của , sự kỳ vọng của xã hội, sự ràng buộc về danh dự… đều là sức ép hiện thực khiến một đàn ông d.a.o động. Tuy nhiên, nếu chọn cách lặng lẽ biến mất, một lời giải thích, một lời xin , thì nhân cách của ... cũng cần cân nhắc .
Cố Nguyệt Hoài bao giờ lấy đạo đức để ràng buộc khác. Trong mắt cô, đạo lý là để tự giữ chứ công cụ trói buộc ngoài. Lúc đây, đối diện với Hoàng Bân Bân đang ngập ngừng nơi góc phố, ánh mắt né tránh, gương mặt thất thần, cô chỉ khẽ nhíu mày.
Anh bước tới mấy bước, giọng khàn khàn, phần lúng túng:
"Nguyệt Hoài, chủ biên… các từ nhà Thanh Lam ?"
Ngụy Lạc về phía Cố Nguyệt Hoài, do dự, nên cho .
Cố Nguyệt Hoài thì vẫn điềm nhiên, ánh mắt sắc sảo như lưỡi d.a.o lặng lẽ cắt lớp khí, giọng bình thản nhưng hề lạnh lùng:
“Ừ. Cô sẽ thôi. Anh cũng đừng đây nữa, nên làm thì vẫn làm thôi. Anh cứ mãi ở đây cũng giải quyết gì cả. Người nhà chắc cũng mong gặp Thanh Lam đúng ? Có những việc, nếu dứt khoát, chỉ khiến chuyện càng thêm rối rắm. Anh hiểu chứ?”
Sắc mặt Hoàng Bân Bân chợt tái nhợt, như thể câu của cô đánh trúng ngay ngực. Anh mở miệng, môi mấp máy, ánh mắt d.a.o động, tựa hồ biện hộ, nhưng cuối cùng chẳng thốt lời nào. Không điều , mà là nên bắt đầu từ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2198.html.]
Cố Nguyệt Hoài khẽ siết tay Yến Thiếu Ngu, bàn tay bao trọn lấy tay cô, truyền đến một cảm giác vững chãi như đá núi. Cô nghiêng đầu, thản nhiên :
“Chúng đây.”
Nói bước qua mặt , hề đầu .
Hoàng Bân Bân vẫn nguyên chỗ cũ, theo bóng lưng ba xa dần mà đuổi theo, cũng chẳng đến nhà Thanh Lam. Anh chỉ lặng ở đó, gương mặt trống rỗng, đang suy nghĩ điều gì. Mãi đến khi ánh nắng đổ dài mặt đất, cái bóng của cũng kéo lê theo từng bước chân mệt mỏi — mới lặng lẽ rời .
Ngụy Lạc đầu theo bóng Hoàng Bân Bân liên tiếp mấy . Đến khi thấy dứt khoát xoay bỏ , bà khẽ mím môi, khẽ buông một tiếng thở dài gần như thấy.
Nụ thoáng hiện môi bà, nhưng đó là niềm vui mà là một nụ chua chát – chính .
Đàn ông, hóa đều là cùng một dạng.
Nga
Bà sớm , sớm học bài học đó qua năm tháng, thế nhưng trái tim vẫn chịu buông tha cho hy vọng. Nhìn Hoàng Bân Bân cùng Vạn Thanh Lam luôn , còn tưởng rằng sẽ khác, sẽ điểm gì đó giống với , nào ngờ… mắt của bà một nữa sai .
Bóng dáng khuất hẳn, Ngụy Lạc cũng chậm rãi xoay , về phía ngã rẽ.
Khi tới gần một đoạn giao lộ, Cố Nguyệt Hoài dừng bước, đầu , giọng ôn hoà nhưng dứt khoát:
“Dì Ngụy, chúng chia tay tại đây nhé. Hai hôm nữa là hôn lễ, mong dì sắp xếp thời gian đến dự, tụi cháu vẫn còn mời thêm một nữa. Gặp ạ.”
Ngụy Lạc thoáng ngẩng lên, ánh mắt chút mờ mịt nhưng nhanh chóng nở nụ , dịu dàng gật đầu. Bà vẫy tay chào tạm biệt, một bước về hướng nhà .