Nghe thấy hai tiếng “Cố quân y” phát từ miệng chồng, chị dâu Thành khựng một nhịp. Đôi mày nhíu nhẹ, ánh mắt mang theo vài phần nghi hoặc lặng lẽ liếc sang, hạ thấp giọng hỏi:
“Cố quân y? Là ai ?”
Thành Cương đưa mắt vợ, trong đáy mắt giấu sự bất đắc dĩ. Sau đó trịnh trọng :
“Em còn ? Người bên cạnh em chính là Cố quân y. Ở tiền tuyến, nếu cô kiên trì cứu chữa từng ca, từng thương binh, thì trận chiến qua , sẽ bao nhiêu đồng chí thể vẹn trở về. Bây giờ, cô là ân nhân của quân khu đấy .”
Một câu , khiến chị dâu Thành như sét đánh ngang tai. Cô lập tức đầu về phía Cố Nguyệt Hoài, ánh mắt đầy kinh ngạc, nét mặt giấu nổi sự hoảng hốt và sững sờ:
“Trời ơi! Em là quân y thật ? Sao giờ chị hề em tới chuyện ?”
Chị dâu Thành xưa nay là tính tình lanh lẹ, chỉ cần thái độ của chồng là chắc chắn cô gái đơn giản, chỉ là vợ của chiến hữu của chồng.
Lại nhớ đến còn động viên an ủi sớm muộn gì cũng thể tuỳ quân.
Ai ngờ... vốn là trong quân ngũ, còn là quân y từng trực tiếp tham gia tiền tuyến.
Mặt cô lập tức đỏ bừng. Câu dỗ dành chẳng khác gì trò . Sự tự tin lúc nãy giờ đây biến thành lúng túng, chị dâu Thành nhất thời nên làm thế nào cho , hai tay vô thức xoa , bối rối đến mức nên mở miệng từ .
Cố Nguyệt Hoài thấy chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, giọng bình tĩnh mà chân thành:
“Chị dâu, em với chị đều như , đều là quân tẩu. Chị khách sáo với em là coi em là ngoài ?”
Lời dài, nhưng rành rọt, rắn rỏi, đúng mực khiến cảm động. Không một chút kẻ cả kiêu căng nào trong giọng . Chị dâu Thành ngẩng đầu cô, khoé mắt bất giác đỏ hoe.
Nga
Thành Cương bên cạnh, cũng giấu vẻ cảm khái. Anh từng tiếp xúc với ít quân y, xuất gia đình cách mạng, học vị cao, nhưng chẳng ai giống như Cố quân y—trầm , khiêm nhường, bản lĩnh mà hề khoa trương. Đổi là cô gái khác, chiến công hiển hách như , sợ là từ sớm ngẩng cao đầu, kiêu căng hống hách, nào giữ dáng vẻ điềm đạm như cô gái mắt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2164.html.]
lúc đó, tiếng bước chân gấp gáp vang lên từ phía , giọng quen thuộc mang theo chút nôn nóng truyền tới:
“Nguyệt Hoài!”
Cố Nguyệt Hoài lập tức đầu , Yến Thiếu Ngu thở phào một . Anh thấy cô liền bước nhanh về phía , vẻ căng thẳng trong mắt phút chốc tan biến. Từ xuống , ánh mắt quét một lượt như để xác nhận cô bình an. Đến khi chắc chắn thương tích gì, lúc mới khẽ thở phào, gì thêm, chỉ lặng lẽ đưa tay nắm lấy tay cô. Sau đó, gì, chỉ sang gật gật đầu với vợ chồng Thành Cương, vơi cô:
“Đi thôi.”
Cố Nguyệt Hoài nhiều, lặng lẽ theo. Hai bóng một một , yên tĩnh mà hài hòa.
Chị dâu Thành lặng theo bóng lưng hai , trong lòng ngổn ngang trăm mối. Một lúc lâu mới thì thầm như với chính :
“Em dâu Cô xinh , tính tình dịu dàng, chỉ là tìm đàn ông trông vẻ quá lạnh lùng, e rằng sẽ chịu khổ. Cái tính , giống chăm sóc gia đình…”
Chưa dứt lời Thành Cương trừng mắt , giọng pha lẫn phức tạp, nửa trách nửa cảm thán:
“Em thì cái gì! Vừa em thấy Yến đội trưởng là vội vã chạy đến ? Đoán chừng là mới trở về ký túc xá tìm mà thấy, liền lập tức vội vàng sốt ruột tìm. Nhìn thế nào cũng giống lãnh đạm? Rõ ràng là kiểu mặt lạnh tim nóng! Chính là kiểu ít nhưng sống thật lòng, quý trọng bên cạnh.”
Chị dâu Thành chồng một câu nghẹn họng, đang định phản bác thì sực nhớ điều gì đó. Ánh mắt cô ngây một thoáng, đột nhiên mở lớn, giọng gần như vỡ vì kinh ngạc:
“Khoan … gọi là gì? Yến… đội trưởng? Cậu là đội trưởng?!”
Giọng gần như vỡ vì kinh ngạc. Cho nên, hôm nay cô đến đây là để chịu đả kích . Người trẻ tuổi mới nhập ngũ ? Cái gì thời điểm làm đến đội trưởng ?
Đội trưởng đều là đủ kinh nghiệm, đủ bản lĩnh, đủ chiến tích ?
Người thanh niên …