Cố Nguyệt Hoài cảm thấy cảm xúc của phần d.a.o động, sang nhẹ nhàng hỏi:
“Làm ?”
Yến Thiếu Ngu ngẩn , bất chợt bật khẽ, tiếng trầm thấp, tựa như gió thoảng bên tai. Anh đưa tay vén sợi tóc lòa xòa nơi má cô tai, động tác nhẹ nhàng đến mức như sợ đánh vỡ một khoảnh khắc hiếm hoi giữa khói lửa và yên tĩnh, và :
“Không gì.”
Dứt lời, ánh mắt liền chuyển về phía bờ vách đá nơi mây biển giao . Khoảng cách từ nơi họ đang đến mép vực vẫn còn hơn mấy chục thước, bên là biển rộng cuồn cuộn, sóng vỗ đá ngầm tạo nên từng hồi âm vang giòn giã, như tiếng trống dội thẳng lòng .
Lâu lâu, tiếng hải âu vọng đến từ phía xa, kéo dài, lẫn trong tiếng gió biển thổi qua những rặng cây rừng, hoang dã, bi tráng.
Cảnh sắc , trong khoảnh khắc, khiến cảm thấy bản thật nhỏ bé thiên nhiên.
Cố Nguyệt Hoài thuận theo ánh của mà dõi mắt về phía chân trời. Trong tầng tầng mây mù lững lờ trôi, một vòng thái dương mờ ảo như chiếc đĩa vàng khổng lồ bất chợt xuyên thủng tầng mây, phóng muôn tia hào quang rực rỡ, dát lên mặt biển xa xăm một lớp ánh sáng hồng nhạt tựa phấn, lung linh như ảo cảnh.
Mặt trời mọc.
Cố Nguyệt Hoài sững .
Không cô từng thấy mặt trời mọc . Ngược , vì là con nhà nông, dù là miễn cưỡng tự nguyện , cô thấy cảnh tượng là ít . mà ...
Nga
Mặt trời mọc mỹ lệ , chấn động như .... đúng là đầu tiên Cố Nguyệt Hoài mới thấy.
Trong hang động, những lính lượt ló đầu , lặng lẽ ngẩng mặt trời mọc rực rỡ nơi chân trời. Ánh sáng vàng óng dát lên gương mặt khắc khổ, rọi đỏ những ánh mắt từng dầm mưa dãi gió. Trên mỗi khuôn mặt , chỉ là mệt mỏi những ngày chiến đấu, mà còn là sự yên tĩnh giông bão—một tia sáng le lói mang theo tin tưởng và khát vọng sống còn.
Mạnh Hổ vẫn đó, cả hình như đóng đinh trong sự trầm mặc của chính . Tâm trí vẫn giam hãm trong cú sốc từ việc Vương Hâm phản bội. Tin tức chẳng khác gì lưỡi d.a.o bén lạnh cắm phập lòng tin đồng đội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2116.html.]
Phải đến khi khẽ lay cánh tay, mới như bừng tỉnh từ cõi mộng mị, thần trí chậm rãi kéo về hiện thực.
ánh mắt dừng ở vầng thái dương rực lửa . Không vì nó đủ , mà bởi tâm trí lúc còn thứ khác khuấy đảo sâu hơn, ám ảnh mạnh hơn.
Trong khoảnh khắc , hình ảnh “Hoàng tiên cô” giữa khu rừng nữa hiện lên trong đầu Mạnh Hổ—một thứ hình ảnh ma quái, kỳ dị, trộn lẫn giữa mê tín dân gian và nỗi sợ bản năng, như thể là sinh vật đến từ một tầng thế giới khác. Cảnh tượng đó, trong mắt , thậm chí còn gây chấn động và run rẩy hơn cả b.o.m đạn lưỡi lê.
So với cảnh mặt trời ló rạng đầy tráng lệ , thứ từng chạm mặt trong rừng sâu mới thật sự là ấn tượng khắc sâu.
Sắc mặt Mạnh Hổ lập tức trầm xuống, ánh mắt lộ vẻ nặng nề, lúc sự việc quá nhiều, đánh sâu cũng quá lớn khiến quên đem chuyện báo cho đội trưởng, nếu cái gọi là “Hoàng tiên cô” thật sự tồn tại, đám lính M quốc xâm nhập Lăng Xuyên Nham còn thể sống sót ??
Nghĩ như , Mạnh Hổ đầy đán đang chắn lối cửa hang , bước nhanh đến lưng Yến Thiếu Ngu, khom lưng thấp giọng :
“Đôi trưởng trưởng, chuyện quan trọng cần cấp báo.”
Yến Thiếu Ngu đang trầm ngâm vách đá ngập tràn ánh nắng đầu ngày, liền nghiêng đầu, ánh mắt thâm trầm quét tới:
“Nói.”
Mạnh Hổ lập tức thuật việc hai tiểu đội lính M quốc đó biến mất một cách kỳ lạ, trong giọng giấu sự khẩn trương.
Nhận thấy sắc mặt Yến Thiếu Ngu đổi gì, Mạnh Hổ càng thêm nóng ruột sợ Yến Thiếu Ngu tin . Anh chỉ tay về phía Cố Nguyệt Hoài, khẩn thiết :
“Lúc đó Cố quân y cũng mặt! Nếu đội trưởng tin, thể hỏi cô !”
Lời nửa thật nửa như mê , rõ ràng là trong miệng những lời hoang đường nhưng vẻ mặt chân thành tha thiết.
Yến Thiếu Ngu nhíu mày , trầm mặc.