Hai nhanh chóng đến cổng bệnh viện. Dọc hành lang chính, dù là bác sĩ mặc blouse trắng chỉn chu y tá tất bật ôm hồ sơ vội vã lướt qua, ai thấy Cố Nguyệt Hoài cũng dừng mỉm , chủ động chào hỏi:
“Cố bác sĩ đến !”
“Cố bác sĩ, ăn sáng ?”
Không ai còn xem cô là thực tập sinh mới trường. Từ biểu cảm, ánh mắt đến giọng , đều là sự tôn trọng rõ rệt— còn là những lời xã giao khách sáo, càng sự lạnh nhạt thờ ơ dành cho tên tuổi. Một tháng ngắn ngủi đủ để Cố Nguyệt Hoài khiến cả tập thể nơi đây công nhận thực lực và tư cách nghề nghiệp của .
Bạch Mân bước sát , giọng nhỏ nhưng ánh mắt giấu nổi sự ngưỡng mộ chân thành:
“Nguyệt Hoài, với năng lực chuyên môn hiện giờ của em, thể ký y lệnh và tên bác sĩ chính thức đấy.”
Cố Nguyệt Hoài khẽ , giọng bình tĩnh mà kiên định:“Đợi Thiếu Ngu về … cũng đến lúc em rời . Dù gì thì tâm em ở đây, nếu còn cố ý chiếm lấy vị trí chẳng khác nào giẫm lên công sức và sự cố gắng của khác. Em làm – cũng cho phép bản làm .”
Cố Nguyệt Hoài khẽ , giọng trầm .
Thời gian thực tập tại bệnh viện đối với cô mà , chỉ là kinh nghiệm, mà là một giai đoạn vô cùng quý báu để luyện bản . Những gì thầy Lý Tự Ngôn truyền dạy—dù là kỹ thuật phẫu thuật, thao tác xử lý vết thương, phác đồ điều trị—cô đều từng trong sách. chỉ khi trực tiếp thấy thầy thao tác, cầm tay chỉ dạy, từng bước một mới thật sự thẩm thấu trí nhớ như in khắc. Những kiến thức tưởng như mơ hồ, chỉ cần chứng kiến một liền thể hiểu cặn kẽ, từ đó thực hành chút lúng túng.
Cô từng cho rằng thông minh hơn , càng tin chuyện thiên phú bẩm sinh. Điều duy nhất cô tin tưởng là nỗ lực đúng hướng và phương pháp học tập đúng đắn. Từ ngày quyết tâm theo đuổi con đường quân y, cô nghiêm túc đặt một lộ trình dài hạn cho bản . Không ai thúc ép, ai dẫn đường, nhưng cô tự cặm cụi từng trang sách giáo khoa, vẽ vẽ các sơ đồ giải phẫu cho đến khi hiểu rõ từng cấu trúc, từng mạch máu. Không điều kiện thực hành, cô lấy lý thuyết làm nền móng, kiên trì tích lũy từng chút một.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2058.html.]
Vì thế khi bước chân môi trường thực tế, cô ngập ngừng, động. Mỗi theo thầy ca bệnh, cô chỉ “xem” – mà còn phân tích, so sánh với những gì học, nghiền ngẫm, thực hành để ghi nhớ thật sâu. Sự tự tin hôm nay là kiêu ngạo, mà là thành quả của một nền tảng vững vàng gây dựng bằng mồ hôi, thời gian và lòng kiên trì.
Nga
Và chính sự chuẩn kỹ lưỡng —với cô—là điều may mắn lớn nhất.
Cô nhớ như in thầy Lý xin nghỉ đột xuất, thể mặt tại bệnh viện. lúc đó, một công nhân đinh sắt rỉ xuyên thấu mu bàn chân đưa cấp cứu. Vết thương sâu, m.á.u chảy ngừng, dị vật sát dây chằng. Chỉ cần xử lý sai một bước, hậu quả sẽ là nhiễm trùng, tổn thương dây thần kinh, thậm chí ảnh hưởng đến khả năng . Trước tình huống , nhiều bác sĩ trẻ dù mặt nhưng đều do dự, ai dám nhận trách nhiệm chính.
Không khí căng thẳng, áp lực đè nặng từng . Và trong lúc —chính cô là đầu tiên bước , nhận lấy ca xử lý.
Không vì liều lĩnh. Mà vì cô đủ lý do để tin năng lực của —dựa nền tảng kiến thức tích lũy, dựa khả năng phân tích lý trí, và quan trọng hơn cả—dựa một thứ năng lực đặc biệt mà thường : năng lượng chữa trị.
Hơn nữa , cô còn sở hữu một thứ mà một bình thường nào sở hữu , chỉ là kiến thức học từ sách vở từ thầy Lý , đó là năng lượng chữa trị .
Cô thể “ thấy” các điểm tắc nghẽn, nơi tổn thương, từng sợi cơ, mạch m.á.u đang chịu áp lực. Không cần dựa thiết y tế hiện đại, cô vẫn thể định vị vị trí dị vật, đoán biến chứng tiềm ẩn, đưa phán đoán xử lý chính xác nhất.
Nhờ đó, dù đối mặt với ca bệnh cấp bách, cô vẫn thể bình tĩnh cắt lọc dị vật, cầm máu, khử trùng và khâu vết thương gọn ghẽ, nhanh chóng. Sau ca , cả khoa đều kinh ngạc, ngờ một thực tập sinh thể xử lý thấu đáo đến . với cô, đó là may mắn – mà là kết quả của một hành trình nghiêm túc rèn luyện và học hỏi ngừng nghỉ.
Không chỉ , chính nhờ cô thể cảm nhận sự rối loạn bên trong cơ thể bệnh – tựa như mắt hiện bộ cơ chế vận hành trong cơ thể , nơi nào tổn thương, chỗ nào ứ trệ, thứ đều trở nên rõ ràng rành mạch.
Cho nên , dù là chẩn đoán ngoại thương nội thương, cô luôn đưa hướng xử lý chuẩn xác hơn khác, tránh những sai sót mà nhiều y sĩ dày dạn kinh nghiệm cũng thể bỏ qua.
Danh tiếng của cô từ đó dần lan rộng. Những từng chứng kiến, từng kể, ai nấy đều cảm thán: “Danh sư xuất cao đồ” – một câu khen chỉ dành cho cô, mà còn là lời khẳng định dành cho thầy đào tạo cô: giáo sư Lý Tự Ngôn – hạt giống , và chính tay tưới tắm cho nó đ.â.m chồi.