Lý Tự Ngôn dễ vẻ bề ngoài che mắt. Từ gặp chuyến tàu đến đây, ông lờ mờ nhận : Cố Nguyệt Hoài giống những cô gái ông từng gặp. Không giống về ánh mắt, giống ở cách chuyện, càng giống trong cách cô xử lý tình huống.
Ánh mắt – sáng nhưng nóng nảy, cẩn trọng, như thể thấy quá nhiều thứ tàn nhẫn đến mức còn ngỡ ngàng. Giọng – nhỏ nhẹ, nhưng mỗi từ thốt đều như cân nhắc kỹ. Và quan trọng nhất, là sự dứt khoát trong hành động – một chút chần chừ của kẻ thiếu kinh nghiệm, càng sự lúng túng thường thấy ở trẻ tuổi sống thu ở nông thôn.
Một cô gái như , hoặc trải qua điều gì đó khác , hoặc… đang che giấu điều gì đó để khác .
Lý Tự Ngôn vốn định hỏi thêm. ông im lặng.
Nga
Ông hiểu, nếu đối phương , thì dù gặng ép cũng chẳng thể moi gì thật lòng. Trái , khi còn phản tác dụng, khiến khép kín .
Hơn nữa, ông ghét sự bí ẩn . Ngược , trong lòng còn một phần nhỏ… thán phục. Bởi sống trong thời cuộc hiện tại, giữ cho một phần im lặng – đó cũng là bản lĩnh.
Cuối cùng, ông chỉ khẽ thở dài. Ánh mắt ông dịu , giọng còn mang theo bất kỳ áp lực dò xét nào, mà bình thản, chậm rãi, ánh mắt ông Cố Nguyệt Hoài , như đang bóng dáng chính năm xưa :
“Được . Nếu , cô cứ ở khoa ngoại. Theo học tập.”
“Thật quá!” Bạch Mân vui mừng khôn xiết, hai tay nắm chặt lấy tay Cố Nguyệt Hoài buông, đôi mắt long lanh ánh nước như trút tảng đá trong lòng.
Niềm vui chỉ là vì Cố Nguyệt Hoài giữ , mà còn vì cô tin tưởng — một ngày nào đó , thầy của sẽ nhận bản lĩnh thực sự của Nguyệt Hoài .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2053-toi-yeu-viet-nam.html.]
Cố Nguyệt Hoài cũng khẽ mỉm , khóe môi cong lên một nét ôn hòa. Trong đáy mắt là một tia yên tâm. Được theo học chuyên môn ngay trong bệnh viện khi tới quân khu, quả thật là một cơ hội quý giá — thể bồi dưỡng tay nghề thực tế, tiếp xúc trực tiếp với bệnh, gì bằng.
Từ ngày đó, Cố Nguyệt Hoài chính thức lưu bệnh viện huyện Thanh An. Khác với các thành viên khác trong nhóm huấn luyện y tế, cô tham gia lớp huấn luyện sơ cấp tổ chức tập trung, cũng ràng buộc bởi lộ trình đào tạo thông thường. Thay đó, cô ở khoa ngoại, theo Lý Tự Ngôn như hình với bóng. Mỗi ngày, từ lúc bình minh còn ló rạng đến tận khi ánh đèn phòng mổ tắt hẳn, cô đều mặt, lặng lẽ quan sát, học tập, ghi nhớ từng thao tác, từng ánh mắt chỉ huy, từng bước chuyển của sinh tử.
Thời gian thấm thoắt trôi qua một tháng .
Một tháng, với khác là quãng thời gian khởi động, nhưng với cô, là cả một chặng đường cấp tốc. Cô quyền lãng phí.
Vì cô khác với những đó , cô làm quân y .
Phía là chiến trường, là tiếng đạn nổ, là m.á.u đổ báo , là những sinh mạng cần cô giành giật từng phút giây.
Cô tranh thủ học nhiều nhất thể , để cứu nhiều sinh mạng nhất thể.
Dưới sự chỉ dạy nghiêm khắc và chính xác , tỉ mỉ của Lý Tự Ngôn, Cố Nguyệt Hoài nhanh chóng tiếp thu những kỹ năng cốt lõi nhất của một quân y tuyến đầu.
Cô học cách cầm m.á.u bằng garo, băng bó vết thương hở, cố định chi gãy bằng bất kỳ vật liệu nào trong tay. Cô thuộc lòng các bước hồi sức cấp cứu: mở đường thở, ép tim, hỗ trợ hô hấp. Cô khâu da bằng chỉ thô, gắp dị vật khỏi vết rách sâu, và thể tự đặt dẫn lưu sự giám sát. Trong phòng mổ, cô bắt đầu phối hợp nhịp nhàng, đưa dụng cụ đúng lúc, giữ cho trường mổ vô khuẩn, lặng lẽ làm mắt và tay cho bác sĩ chính.
Không chỉ học bằng mắt tay, cô học bằng sự nhạy cảm và trực giác. Có , trong một ca sốc mất máu, chính cô là đầu tiên phát hiện bệnh nhân tụt huyết áp qua nét mặt và sắc môi nhợt nhạt, kịp thời thông báo để bác sĩ xử lý. Trong các ca mổ dài hàng tiếng đồng hồ, khi thực tập sinh khác lảo đảo vì mùi thuốc mê và cảnh tượng m.á.u me, cô vẫn vững, ánh mắt sáng quắc, tập trung đến từng thở.
Một tháng đủ để biến cô thành bác sĩ chính quy, nhưng đủ để rèn giũa một quân y cách xử lý thương tích, phân loại bệnh nhân, và đưa quyết định trong môi trường khắc nghiệt nhất. Cô học với tốc độ của còn thời gian để sai, học với sự tỉnh táo của từ cõi c.h.ế.t bò về , học với một trái tim mang theo lý tưởng gì lay chuyển nổi.