Cố Đình Hoài , trong lòng bỗng dâng lên cảm xúc khó tả.
Anh hiểu rõ sự lo lắng của cô , khẽ gật đầu, ánh mắt kiên định:
“Anh . Em cứ yên tâm.”
Nhìn dáng vẻ trầm của cả, Cố Nguyệt Hoài khẽ mỉm . Nếu chuyện quyết định thì cũng thể chậm trễ :
“Nếu thì mau chuyện rõ ràng với chị dâu, chuẩn hành lý . Đến lúc đó, em và sẽ cùng khởi hành.”
Cô xong , ánh mắt lặng lẽ liếc qua khuôn mặt tràn đầy vẻ háo hức xen lẫn chờ mong của . Xem , cả nóng lòng bắt tay làm việc, bộ dáng như hận thể mọc cánh bay thẳng tới Phong thị ngay . Cô suýt bật thành tiếng. là kiểu một khi quyết định thì chẳng khác nào cung lên dây, chỉ chực b.ắ.n .
Hai tháng nay, cô cũng Phong thị. Lần đưa , tiện thể sẽ dẫn làm quen với môi trường, cũng như sắp xếp các mối quan hệ và nhân sự xung quanh.
“Được!” – Cố Đình Hoài gật đầu mạnh mẽ. ngay đó, ánh mắt bỗng trở nên trầm , như kéo về thực tại. Anh đầu trong nhà, thấy Bạch Mân đang lúi húi thu dọn bát đũa. Tròng mắt dừng ở dáng nhỏ nhắn , trong lòng thoáng chút luyến tiếc.
Cố Nguyệt Hoài bộ dáng của , trong lòng là hiểu rõ , cô làm như mới nhớ , giật :
Nga
“ , suýt chút nữa quên , còn một việc quan trọng nữa.”
Cố Đình Hoài giọng em gái trở nên nghiêm túc, cứ ngỡ cô sắp nhắc nhở điều gì quan trọng liên quan đến công việc ở Phong thị. Anh lập tức thẳng lưng, vẻ mặt căng thẳng, ánh mắt cũng trở nên nghiêm nghị hơn , vội vàng hỏi:
“Chuyện gì? Em cứ , đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2044.html.]
Cố Nguyệt Hoài trả lời ngay. Một tay cô chậm rãi lấy một xấp tiền dày buộc gọn gàng bằng dây vải cũ kỹ nhưng sạch sẽ, một tay cô nắm lấy tay trai, nhẹ nhàng đặt xấp tiền lòng bàn tay . Giọng cô mềm mại mà chân thành:
“Anh, tiền , coi như em cho mượn tạm. Anh nhất định tổ chức cho chị dâu một đám cưới tử tế. Lễ hỏi, tứ đại kiện – tủ, giường, đồng hồ, máy may – cái gì cần đều . Anh đừng vì tiết kiệm mà làm qua loa, em cho phép .”
Ngữ điệu của cô tuy nhẹ, nhưng mang theo chút thương lượng nào. Ẩn lời là một sự cứng rắn đến từ tình và lòng trân trọng dành cho phụ nữ chọn bước nhà họ Cố.
“Sau đó,” – cô ngẩng lên, ánh mắt dịu – “nhớ dẫn chị dâu đến Cung Tiêu Xã chọn thêm ít vải . May cho chị mấy bộ đồ mới, đàng hoàng, đẽ.”
Nói đến đây, giọng Cố Nguyệt Hoài chậm , ánh mắt chợt d.a.o động, thứ cảm xúc dịu dàng mà sâu sắc chậm rãi lan trong đôi mắt, như ánh trăng cuối thu lặng lẽ phủ lên mặt nước.
“Anh , chị dâu theo , vì phú quý danh lợi. Chị , đòi hỏi, nhưng chúng thể vì thế mà cho rằng chị thật sự cần.”
Cô sâu mắt , từng câu từng chữ nhẹ nhàng mà như đóng đinh:
“Người ngoài thể hiểu, nhưng nhà thì thể làm ngơ. Càng là , càng nghĩ cho . Nếu chị chịu im lặng nhường nhịn, thì chúng càng chị lên tiếng, chị làm trọn vẹn. Một con gái nguyện ý mang theo tấm chân tình , gắn bó cuộc đời với nhà họ Cố – thì Cố gia thể bạc đãi đó . Không chỉ vì danh dự, mà còn là vì lương tâm .”
Giọng cô rõ ràng và rành mạch, như mạch nước suối trong lành len lỏi từng khe đá, thấm dần tim .
"Những nghi thức nên , những trân trọng nên trao, đều là điều chị xứng đáng nhận . Chúng để ngoài , đều hiểu rằng: Cố gia đón nhận chị , trân quý chị , bảo vệ chị , như đứa con ruột thịt . Bạch Mân còn nhà họ Bạch , nhưng đoạn đường Cố gia sẽ bước cùng Bạch Mân, Cố gia là gia đình của chị , Cố gia đều là của chị ."
Cố Nguyệt Hoài từng lời đều là kết tinh từ sự nhạy cảm và sâu sắc của một phụ nữ từng trải qua quá nhiều mất mát, từng dám tin , và dám mở lòng với khác .
Sự trân trọng thể chỉ trong lòng mà thể hiện bằng hành động. Bởi nếu , làm cho đủ, sẽ chịu thiệt, sẽ lòng nguội lạnh.
Cô chỉ đang nghĩ cho chị dâu, mà còn nghĩ cho trai. Một đám cưới trọn vẹn, chỉ là để làm mặt, mà còn là để giữ lòng , để bảo vệ cái gốc của gia đình.