Ngụy Lạc khẽ gật đầu, im lặng giây lát, chậm rãi mở lời:
"Vẫn còn một chuyện... chuẩn rời , chuyển đến Hương Giang sinh sống."
Cố Nguyệt Hoài khựng , rõ ràng lường quyết định .
Cô chần chừ hỏi:
"Lý Hướng Tiền chẳng vẫn đang dạy lớp học ban đêm ? Anh ... về Hương Giang ?"
Ngụy Lạc thoáng sửng sốt, bật . Trong tiếng , chút bất đắc dĩ, phần thở dài cam chịu:
"Cô thể đừng nhạy bén như ?"
Ánh mắt Cố Nguyệt Hoài trầm xuống, khóe miệng cong lên, nhưng trong lòng cảm thấy vui vẻ vì lời tán thưởng đó chút nào.
Nếu thể , cô 'nhạy bén' như Nguỵ Lạc mới .
Nếu thể, cô thật sự Ngụy Lạc rời .
Nếu thể lựa chọn, Cố Nguyệt Hoài thật sự Ngụy Lạc rời .
Nga
Giữa một thời cuộc đảo điên, lòng tráo trở chỉ trong nháy mắt, việc tìm một thấu hiểu , thể tin tưởng chút ngần ngại, còn quý giá hơn cả ngọc ngà châu báu.
Thân phận khác biệt, tuổi tác cách xa, nhưng thời gian cùng kề vai sát cánh vượt qua phong ba, sớm khiến cô xem Ngụy Lạc như một bạn vong niên khó gặp.
Trong cái thế giới bụi bặm và hoen ố , tình bạn — thuần khiết và trân quý — tựa như một đốm sáng nhỏ bé nhưng bền bỉ.
Huống hồ, Hương Giang cách đây ngàn dặm, đang chìm trong những cơn sóng ngầm chính trị ngừng cuộn trào.
Đất khách quê , lòng hiểm ác, thời thế hỗn loạn...
Mà Ngụy Lạc, dù mạnh mẽ đến , chung quy cũng là tuổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2040.html.]
Nghĩ đến việc bà rời xa nơi chốn gắn bó nửa đời , một lặn lội đến miền đất đầy hiểm họa đó, lòng Cố Nguyệt Hoài liền trào dâng một nỗi lo âu đè nén nguôi, đan xen cùng một nỗi xót xa âm ỉ, khó diễn tả thành lời.
điều khiến cô thể yên lòng nhất... là Chung Linh.
Cô gái ... thật sự khó cho cô thiện cảm .
Tuy Cố Nguyệt Hoài phủ nhận năng lực chuyên môn của cô , nhưng cách hành xử phần lạnh lùng trong tập thể, cùng với sự chiếm hữu quá mức đối với Lý Hướng Tiền, lộ rõ bản tính ích kỷ và ham kiểm soát nơi cô .
Người mang tâm tính như , một khi bước chân cửa, thì việc mâu thuẫn chồng nàng dâu gần như là điều thể tránh khỏi — thậm chí còn thể bùng phát thành những xung đột gay gắt hơn cả những gì thể lường .
Cố Nguyệt Hoài từng nghĩ rằng Chung Linh là kiểu sẽ thực lòng kính trọng chồng.
Mà Ngụy Lạc, cho dù từng trải phong ba, cho dù trong sự nghiệp rèn giũa nên một ý chí kiên cường, liệu thể mãi mãi vững vàng sự bào mòn âm thầm nhưng dai dẳng của quan hệ chồng – nàng dâu?
Sức mạnh của một , dù lớn đến , cũng giới hạn.
Những va chạm nhỏ nhặt hằng ngày, những bất đồng vụn vặt tên, nếu tích tụ theo năm tháng, sẽ như giọt nước khoét đá, từng chút, từng chút một, làm hao mòn lòng kiên nhẫn, đánh gãy niềm tin. Mà đối phương , là một dễ thoả hiệp , càng sẽ vì Nguỵ Lạc là chồng của cô mà mềm lòng.
Đôi khi, con gục ngã vì con yếu đuối đủ mạnh mẽ.
Chỉ là — thứ chờ đợi phía , một trận cuồng phong thể cắn răng mà vượt qua, gồng lên mà đối mặt.
Mà là một cơn mưa dầm lạnh lẽo, kéo dài ngày qua ngày, nhỏ từng giọt một, âm thầm xuyên thấu qua da thịt, ngấm tận trong xương cốt.
Không tiếng gào thét, cảnh tan hoang dữ dội, chỉ sự mệt mỏi tích tụ từng chút một, như một sợi dây vô hình, siết chặt dần theo năm tháng.
Đến khi nhận , thì sức cùng lực kiệt, còn sức để chống đỡ, thậm chí ngay cả ý giãy giụa cũng phai nhạt từ lúc nào.
Từ xưa đến nay, mâu thuẫn giữa chồng và nàng dâu luôn là một vấn đề nhức nhối, chẳng dễ dàng gì tìm lời giải.
Đặc biệt , trong bối cảnh xã hội hiện nay, khi xã hội đang đổi chóng mặt, những giá trị truyền thống bào mòn, lòng trở nên thực dụng và toan tính hơn bao giờ hết. Lợi ích cá nhân, mưu đồ nhỏ nhặt mỗi ngày khiến con dần quên những điều chân thành, khiến cho hy vọng một chút thực tâm giữa hai thế hệ gần như trở thành một điều thể với tới, như mơ giữa ban ngày.
Một tiếng thở dài thành tiếng khẽ thoáng qua lòng cô.