Dưới ánh đèn dầu vàng nhạt, gương mặt Cố Chí Phượng thoáng hiện vẻ nghiêm nghị mà xen lẫn dịu dàng. Nhìn cô con gái ngoan bên cạnh, thành tâm nhận lời dặn dò, trong lòng ông trào dâng một dòng cảm xúc khó tả – chút kiêu hãnh, chút xót xa, nhiều hơn là niềm tự hào lặng lẽ.
Trước đây, ông vẫn nghĩ con gái thể là một tầm thường .
Hiện tại .
Nhìn !
Con gái mà ông vẫn cho là cần cha và các bao bọc , từ bao giờ trở thành một cây trụ vững chắc cho trong nhà , giờ đây còn thể một bôn ba tới tận Phong thị, giữa thời cuộc rối ren, chính sách đổi xoành xoạch, nơi đất khách quê , vẫn vững. Không chỉ vững, con gái ông còn lập nên cả một khu buôn bán, tự làm chủ, tự gây dựng… Làm ông thể kinh ngạc, xúc động cho ?
Cánh cửa gỗ cọt kẹt khẽ mở, gió chiều mang theo mùi đất ẩm và thoảng chút khói bếp ngoài ngõ. Bạch Mân bước , vai vướng chút nắng tà, chiếc áo bông bạc màu nhưng nụ nơi khóe môi sáng rực như xuân sang.
“Nguyệt Hoài, Tích Hoài, về ? Dọc đường thuận lợi ?” Ánh mắt cô đảo qua từng , dừng nơi Nguyệt Hoài, giọng dịu dàng xen lẫn vui mừng, “Các em về đúng lúc, hôm nay lộc ăn đấy!”
Nói , cô rút từ trong túi một gói giấy dầu buộc dây thừng nhỏ, xung quanh dường như còn vương chút ấm, mùi bánh ngọt lập tức lan .
“Thật quá ! Mỗi chị Bạch Mân về là y như rằng đồ ăn ngon!” Yến Thiếu Ly nhanh nhảu reo lên, liền bóc một miếng bánh mềm thơm, đưa cho Yến Thiếu Đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2028.html.]
“Chị, ngọt.” – Thiếu Đường khúc khích, mắt cong cong như trăng non đầu tháng.
Trong khoảnh khắc , gian phòng chật hẹp, đơn sơ dường như cũng phủ thêm một tầng ánh sáng dịu êm. Mọi quây quần, chia bánh, kể chuyện, tiếng tiếng hòa , len lỏi qua từng vết nứt tường vôi, từng gợn khói bếp còn vương. Không sang trọng, chẳng giàu , nhưng ấm lòng đến lạ – là cái ấm của một gia đình thật sự, là thứ an yên thể đánh đổi bằng bất cứ lợi lộc danh vị nào.
Cố Nguyệt Hoài tựa lưng vách, đôi mắt lặng lẽ đảo qua từng khuôn mặt thuộc – lão với nét lo lắng kịp phai, ba hoạt bát như đứa trẻ lớn xác, cả cùng chị dâu những chuyện ngày hôm nay , các em nhỏ ríu rít vui ... Cô khẽ cong khóe môi, ánh mắt phảng phất ý dịu dàng.
Giây phút , cô như cởi bỏ lớp áo giáp bọc ngoài – còn là phụ nữ từng đơn chiến tuyến, lý trí đến lạnh lùng, tính toán từng bước giữa chợ đời khốc liệt. Cô trở làm một đứa con gái nhỏ, yêu, lo lắng, mắng mỏ… Chỉ là một Cố Nguyệt Hoài bình thường, sống trong ấm gia đình, yêu thương điều kiện.
Giữa xã hội nhiễu nhương, lòng d.a.o động, một nơi để về, những con sẵn sàng chờ nơi ngưỡng cửa — thế là đủ để cô tiếp tục gánh vác gió sương, tiếp tục bước tới dù phía là gió táp mưa sa.
…
Khóe mắt khẽ lay động. Ánh xuyên trống đang bao phủ ngoài sân, hướng về phía đường mòn.
Chỉ tiếc, vẫn còn thiếu một …
Nga
Thiếu Ngu… Bao giờ mới trở về?