Tống Kim An khẽ cau mày, ngập ngừng hỏi : “Cô hỏi cái làm gì?”
Tuy rằng , thể phủ nhận tình cảm với Cố Nguyệt Hoài , nhưng việc gì thể , việc gì thể , vẫn còn phân biệt rõ ràng .
Cố Nguyệt Hoài nâng mắt, ánh mắt lộ vài phần hồ nghi :
“Không , thương lượng chuyện giá cả ? Tôi cho rằng bày đủ thành ý . Nếu như còn thể đưa bảng giá, e rằng... đổi ý.”
Nga
Giọng điệu của Cố Nguyệt Hoài bình tĩnh thong dong , lực. Lời dứt, khí trong phòng bỗng chốc căng chặt.
Cô sẵn sàng cho thấy thành ý, chẳng bởi dễ mềm lòng, mà là bởi thấy rõ Tống Kim An cũng là chân thành thật ý . Dưới tình thế rối ren hiện giờ, chịu , là điều hiếm . Còn chuyện thể bàn tới , xem đó thật tâm, bản lĩnh .
Cố Nguyệt Hoài xưa nay cho rằng bản bao nhiêu lớn lao, nhưng trong khả năng cho phép, cô vẫn vì đất nước làm chút gì đó. Dù chỉ là một cọng rơm nhỏ, cũng nguyện ý trải chân thời cuộc, mong làm dịu phần nào khốn khổ của quần chúng nhân dân .
Phong thị rối loạn lâu. Người bản địa sống lay lắt, tha hương chen chúc mưu sinh, từng bước đều là khó khăn. Mà phố Lương, chính là cứu mạng của dân lúc , dẹp yên những sóng gió mở cho nó một lối phát triển an , dân đói khổ sẽ ảnh hưởng đến trật tự xã hội, loạn cục sẽ mãi như ung nhọt trị.
Cô cầu vinh hoa, nhưng cầu một chữ: bình .
Huống chi , kiếm đồng tiền lớn , thì cũng bình thời cuộc , lương tâm cô cho phép kiếm lời phận bất hạnh của khác .
Trước mắt, Tống Kim An bằng lòng tay thu dọn cục diện, Cố Nguyệt Hoài dĩ nhiên cũng ngại âm thầm đưa một tay trợ lực. Người như cô, từ đến nay tham công kể lao, nhưng nếu thể thúc đẩy đại cục, tiếc chút tâm lực?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2012.html.]
Chỉ là, lời dứt, trong phòng lập tức lặng như tờ.
Tống Kim An sắc mặt như đông cứng tại chỗ, ánh mắt thoáng hoảng hốt, tựa hồ dám tin điều . Còn Triệu Ngọc Long thì cằm suýt rớt xuống mặt bàn, đôi mắt trừng lớn đến nỗi tưởng như rơi , cả cứng đờ.
Trước đây, ông từng Hình Kiện mơ hồ nhắc đến việc phố Lương còn một vị chủ nhân khác phía , nhưng trong thâm tâm vẫn luôn cho rằng đó là một vị trung niên thành thạo chuyện đời – chí ít cũng là từng lăn lộn chốn quan thương nhiều năm, tuổi đời năm mươi. Không ngờ tới, vị "chủ nhân khác" trong lời đồn , là một thiếu nữ trẻ măng, qua chỉ độ mười bảy mười tám, dung mạo thanh tú xinh , khí chất lạnh nhạt mà cứng cỏi.
Ngày hôm qua Triệu Ngọc Long vẫn luôn vùi đầu ở trong xưởng về nhà, đến cái bóng của con gái bảo bối cũng thấy, cho nên cũng con gái gặp chủ nhân thật sự của phố Lương , và đó là một cô gái trẻ tuổi xinh .
Hồi lâu , Tống Kim An mới gắng nuốt khan một ngụm nước bọt, giọng khàn vì kinh ngạc:
“Cô … cô… chính là chủ nhân thật sự , quyền đưa quyết định của phố Lương?”
Cố Nguyệt Hoài nghiêm túc gật gật đầu , rũ mắt đánh giá chính , giọng phần nghi hoặc :
“Nhìn … giống ?”
Một câu hỏi ngắn ngủi, rơi tai tựa như tiếng chuông gõ mạnh lòng. Không mỉa mai, càng kiêu căng, mà là một kiểu tự tin từ trong cốt tủy – bình tĩnh, lạnh lùng, mà mang theo khí thế đè ép khiến khó lòng xem nhẹ.
Tống Kim An nhất thời nghẹn lời, sắc mặt chút khó xử, vài phần ngượng ngùng. Trong lòng trăm mối tạp loạn, hỏi rằng:
Cô cảm thấy, bộ dáng của giống một thể xoay chuyển cục diện lương thực cả một vùng, còn dựng lên cả một phố Lương vang danh Phong thị ?
lời đến miệng thốt .