Hình Kiện híp mắt, :
“Vâng ! Cố tỷ cứ yên tâm, chỉ cần Tống Kim An thật sự còn ở Phong thị, đảm bảo sáng mai sẽ đưa tin tức tới tay cô !”
Kỳ thực cũng chút hổ trong lòng. Nếu Tống Kim An thật bản lĩnh xử lý vụ Thái Lan và cái xưởng lưu ly , thì nhất định tự thừa nhận tay vì tư thù cá nhân phần quá hồ đồ , điều , thừa nhận thì thừa nhận trong lòng thôi , chứ tuyệt đối thể thò đến mặt Tống Kim An mà xin , đó còn là xin nữa , là tự đưa đầu rọ thì !
Hắn ngại trả thù, mà là... bây giờ đang là thời điểm mấu chốt, đường làm ăn mở, công việc chồng chất, dính líu đến Tống Kim An chẳng khác nào rước thêm phiền phức, chừng kéo theo cả chuỗi dây dưa chính trị, soi xét, điều tra, đến lúc đừng sự nghiệp, ngay cả cái mạng còn giữ , tiền mới nắm kịp làm nó sinh sôi nảy nở mà vội đầu thai thì quá đáng tiếc !
Hình Kiện ngu !
Cho nên , chỉ thể trách Tống Kim An xui xẻo !
Trở phố Lương, từ xa thấy lão Thất và mấy đang bận rộn chuyển hàng. Kho mở cửa, gà vịt thỏ sống chen chúc trong chuồng, trứng gà chất thành từng chồng cao như núi, còn lương thực thì chiếm hơn nửa diện tích nhà kho, lấp kín từng góc một.
Hình Kiện giữa kho lương, mắt đảo một vòng, kìm mà bật tiếng cảm khái:
“Cố tỷ đúng là thể xem thường. Nhìn xem, gom từng lương thực là việc chỉ dựa tiền quan hệ là thể thành , mà còn cần cả đầu óc và gan . Thời buổi , một tiếng gió lộ là rước họa , mà cô làm gọn ghẽ như , một kẽ hở, một lời đồn—đó mới là bản lĩnh thật sự. Tính sơ sơ cũng đủ trụ mười ngày nửa tháng đấy.”
Cố Nguyệt Hoài khẽ nhíu mày, thần sắc thoáng hiện chút hài lòng:
“Mười ngày nửa tháng? Đến lúc đó e là chẳng còn dư thời gian .”
Giọng cô điềm tĩnh, nhưng trong đáy mắt thoáng qua một tia xao động. Cô còn ở đại đội đợi Yến Thiếu Ương. Anh đang thi hành nhiệm vụ ở đơn vị, ai dám chắc thời gian cụ thể. Lỡ như về đúng lúc cô bận rộn ở Phong thị, hai lỡ mất , thì cô làm ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/1993.html.]
Hình Kiện ngẫm nghĩ giây lát, gật đầu:
“Cũng đúng… Vậy thì thế . Cô để địa chỉ. Đến khi hàng gần cạn mà thấy cô, sẽ cho tìm tới tận nơi chuyển lời.”
Nói thì vẻ rườm rà, nhưng đổi sự chủ động. Ai cũng tình hình khuyết lương hiện tại chỉ là khởi đầu. Nếu chính sách đổi, nguồn cung siết chặt, chẳng mấy mà phố Lương thành điểm nóng. Đến lúc , giữ một đầu mối vững chắc còn hơn là đó trông ngóng trong vô vọng.
Cố Nguyệt Hoài trầm ngâm chốc lát, gật đầu, giọng lạnh nhạt mà rõ ràng:
“Đội sản xuất Đại Lao Tử, thành phố Chu Lan, huyện Thanh An. Khi cần thì cứ hỏi trong đại đội. một thời gian tới sẽ chuyển đến thành phố Hoài Hải , đến lúc khả năng sẽ tìm , nếu cần gấp, cứ đăng báo. Tôi thấy thì sẽ lập tức thu xếp đến đây.”
Hình Kiện , bất giác thở dài, trong giọng mang theo chút tiếc nuối:
“Cũng chỉ đành . À đúng — cô sắp kết hôn? Đến khi tổ chức hôn lễ đừng quên mời đấy ! Nói gì thì , cũng xem như tiểu của cô mà, qua cổ động một chút !”
Hắn xong liền làm mặt quỷ, bộ dạng hí hửng hệt như tiểu tử choai choai, dìm hẳn vẻ tuấn ban nãy còn một mảnh.
Cố Nguyệt Hoài bật , ánh mắt dịu một chút, đưa tay khẽ đỡ trán, cùng tranh luận mấy chuyện linh tinh, bèn chuyển chủ đề, giọng điềm nhiên:
“Đưa hết chứng cứ phạm tội của Thái Lan cho . Sáng mai , chúng gặp tại lối phố Lương.”
Hình Kiện gật đầu dứt khoát:
Nga
“Được. Tôi đưa cô về nhà khách.”