Hai chữ “xây nhà” như nhát d.a.o sắc cắm thẳng lòng ba ngoài sân. Cố Ngân Phượng, Cố Thiên Phượng và Nhiếp Bội Lan cùng lúc sững , ánh mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc, chỉ trong chớp mắt chuyển thành một loại cảm xúc khác – đố kỵ cuộn trào, ghen tức bùng cháy như ngọn lửa gặp gió mạnh, thiêu đốt lòng từ bên trong.
Cố Ngân Phượng là phản ứng đầu tiên. Bà chống nạnh, giọng cao vút, còn giữ nổi vẻ điềm đạm giả tạo ban đầu:
“Cháu xem cháu đang cái kiểu gì thế? Cha cháu ? Ông dạy cháu cư xử với lớn thế ?”
Cố Tích Hoài đáp ngay. Cậu chỉ khẽ nhún vai, nét mặt lạnh như sương giá, ánh mắt lướt qua từng mặt mà hề kiêng dè, thong thả lên tiếng – giọng điệu như nước đá đổ đống tro tàn, chậm rãi, lạnh buốt:
“Cô hai quên ? Người tuổi , trí nhớ kém là . Mà cũng xa , chỉ mới từ đêm tất niên năm ngoái thôi. Khi , chính miệng cô : chúng là loại sinh dạy, , chẳng hiểu phép tắc. ' Lời vàng ngọc ' của cô hai rõ lắm, khắc sâu trong lòng từng chữ luôn. Giờ dạy dỗ, chi bằng cô dạy chúng . Biết mấy đứa cha như chúng mở mang đầu óc.”
Gương mặt Cố Ngân Phượng đỏ bừng, vì hổ mà vì tức tối đến run tay, nhưng nhất thời tìm câu nào để phản bác. Lời của chính bà nay đem chất vấn, dẫu chối cũng , mà thừa nhận thì càng mất mặt.
Nga
Thấy tình hình khó xử, bà vội đổi giọng, gượng :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/1934.html.]
“Ôi dào, thằng bé , mà nhớ dai thế ! Lần đó cô hai chỉ lỡ lời thôi, ác ý gì. Người trẻ tuổi nên rộng lượng, bỏ qua cho mấy câu lúc nóng nảy chứ?”
Rồi như để tránh tiếp tục xoáy sâu, bà lập tức lấp liếm, nhanh miệng đánh lảng:
"Được , mau gọi cha cháu về , chúng trong nhà chờ ."
Cố Tích Hoài chẳng buồn đáp, chỉ khẩy một tiếng lưng thẳng về phía nhà , bóng lưng gầy guộc mà kiêu hãnh, để mấy mắt.
Cố Ngân Phượng như trút gánh nặng, vội sang nhỏ với Nhiếp Bội Lan, giọng hạ thấp, vẻ mặt giãn :
“Chúng thôi, chị cả .”
Nhiếp Bội Lan nhấc chân bước qua ngạch cửa, đôi giày da dê sáng bóng giẫm lên nền đất ẩm mốc. Bà cau mày, giơ tay che mũi theo phản xạ – mùi rơm rạ ẩm mốc, mùi đất, mùi nghèo khổ bám rễ sâu suốt mấy chục năm bốc lên khiến lòng bà nổi sóng. Bao năm bước chân tới, giờ đặt chân ngôi nhà từng là nơi bà từng cố lánh xa – lòng bà như kéo ngược về quá khứ.
Hình ảnh Lão Tứ ngày bé hiện về lờ mờ trong trí nhớ, lão Tứ là con ruột của vợ chồng Cố gia , một đứa trẻ cưng chiều như vàng như ngọc, nha trong nhà nâng niu từng bước, hầu hạ thiếu thứ gì. Còn bà khi , chỉ là một đứa con nuôi , chẳng chỗ nào thể so sánh với lão Tứ – nỗi ganh ghét mỗi thấy bọn họ vây quanh lão Tứ , bao năm vẫn tan.