Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô khẽ gật đầu, giọng bình thản, như thể buông một gánh nặng:
“Ừ, em nghỉ việc . Dù gì cũng sắp đến ngày quân đội, nên định về nhà nghỉ ngơi vài hôm, lấy sức.”
Nga
Lời nhẹ như gió thoảng, nhưng ẩn đó là sự dứt khoát, điềm tĩnh của một chuẩn tâm lý từ . Cô nhắc đến chuyện chèn ép, cũng chẳng kể rõ đầu đuôi sự việc – vì hổ lo sợ điều tiếng, mà vì những trong nhà phiền lòng vì . Đối với cô, loại chuyện như cấp chèn ép, xét cho cùng, cũng giống như bữa cơm canh nhạt – lỡ nuốt thì thôi, chẳng gì to tát.
Cố Đình Hoài chỉ khẽ gật đầu, hỏi thêm nửa lời. Anh hiểu quá rõ tính cách em gái : một khi cô quyết điều gì, thì chẳng ai lay chuyển . Cô làm việc luôn tính toán rõ ràng, bao giờ là kẻ hành động bốc đồng. Vậy nên, chỉ lẳng lặng về công việc, lòng thầm tin rằng con đường cô , nhất định sẽ kết quả.
“Thôi, làm tiếp , em trong nghỉ chút.” – Cô xua tay, bước chân chậm rãi nhưng vững vàng, xoay trở về.
Vào đến phòng, cô rót một ly nước ấm, đặt lên chiếc bàn con cạnh giường đất, xuống, chậm rãi nhấp từng ngụm. Hơi nước bốc lên lờ mờ trong ánh nắng sớm, như xoa dịu những nghĩ suy vẫn âm ỉ trong lòng. Ngay lúc , giọng Cố Tích Hoài vang lên từ trong đống sách:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/1928.html.]
“À bé, em chuyện bí thư chi bộ thông báo sáng nay ? Bảo là nếu nhà nào đang rơi cảnh thiếu thốn, cạn kiệt lương thực thì thể đến phố Lương của Phong thị mà mua. Giá bán y như trạm lương thực nhà nước, hề đội lên, mà chất lượng còn đảm bảo hơn. Em xem... nên tranh thủ gom thêm chút ít ?”
Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt đắn đo mang theo vài phần lo ngại. Dù trong nhà hiện thời vẫn còn lương thực tích trữ, nhưng ai những ngày sắp tới sẽ ? Tình hình vật tư trong công xã vốn căng như dây đàn, chính sách định, lỡ xảy biến động lớn, tích lũy thêm vài bao gạo chẳng là chuyện thừa. Nhất là trong nhà bảy tám miệng ăn, trẻ già đủ cả, thể đến đói mới nghĩ tới no.
Nghe , Cố Nguyệt Hoài khẽ nhíu mày, ly nước trong tay khựng :
“Phong thị bán lương? Mà còn bí thư chi bộ nhắc tới? Tin từ ?”
Giọng cô vẫn bình thản, nhưng trong đáy mắt loé lên tia nghi ngờ. Người trong ngành báo chí, ví như phóng viên của 《 quần chúng nhật báo 》 , nắm thông tin vốn là chuyện thường tình. đến cả bí thư chi bộ một đội sản xuất nhỏ như Đại Lao Tử cũng rõ mồn một, còn mạnh dạn tuyên truyền? Chẳng lẽ , cô nghĩ quá đơn giản , tốc độ và phạm vi lan truyền tin tức so với trong suy nghĩ của cô còn lớn hơn nhiều .
Mắt híp , cô thầm cân nhắc – một khi dân chúng ùn ùn kéo đến, hàng hóa luân chuyển nhanh, thì lương thực mà cô để cho Hình Kiện liệu đủ để duy trì đến cuối tháng trong tình trạng lượng tiêu thụ ồ ạt như bây giờ?