Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Nguyệt Hoài dừng lời, ánh mắt quét một vòng, cùng dừng gương mặt của Tề Thành, giọng vẫn điềm đạm nhưng rành rọt từng chữ, nhanh chậm, như nhát d.a.o cứa nơi nhạy cảm nhất:
“Một quyết định đến từ cấp , nhưng chịu tổn thất cuối cùng là chúng . Danh dự tổn hại, sự nghiệp ảnh hưởng, ngoài còn cho rằng chúng ‘vấn đề’. Chỉ thôi, mà các ông nghĩ ba tháng tiền lương là đủ để bịt miệng ?”
Cô nhướng mày, khóe môi cong lên, hẳn là , mà như một nét khinh miệt khéo giấu.
“Nếu Tổng bộ thật sự thành ý, ít nhất cũng là nửa năm. Các ông đưa mức đó, sẽ thêm một lời.”
Giọng cô lớn, nhưng từng từ như đinh đóng xuống mặt bàn, mang theo khí thế khiến cả căn phòng như lặng một nhịp.
“Chuyện của Hoàng Thịnh, bản chất đều hiểu. Thứ cũ rích mục ruỗng, dây dưa nhơ nhớp chẳng khác gì vải bó chân bà già – hôi hám, dai dẳng. Tôi sắp nhậm chức tại Quân khu Tám, thời gian rảnh để dây loại như . dù thế nào, đuổi cũng lý do, thái độ. Không thể vì dọn đường cho một mà gạt phắt vô can. Làm chẳng khác nào đem luật lệ, đạo lý giẫm đạp chân.”
Nga
Cô ngả về phía , mắt thẳng đối phương, mang lấy một tia e dè.
“Các vị chúng câm miệng ? Có thể ! hết đưa 'giải thích hợp tình hợp lý'. Bằng — cũng ngại để chuyện ầm ĩ hơn chút nữa. Khi , chỉ toà soạn mất mặt, mà e rằng còn tự mà chịu trách nhiệm. Mà cũng chẳng cần Bộ trưởng Hoàng đặt kỳ hạn gì cho các ông — nhưng nếu một ngày nào đó ‘lỡ lời’, điều nên , thì e là ....”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/1921.html.]
Ánh mắt cô như gươm thép, giọng vẫn thong thả mà lạnh lùng. Uy h.i.ế.p cần đập bàn, quát tháo — chỉ lặng lẽ mà ngấm sâu, khiến rét mà run.
Tề Thành thẳng , sắc mặt đỏ bừng vì nghẹn, hai bên thái dương nổi gân xanh. ánh mắt bình tĩnh đến vô cảm của cô, ông chỉ thể cắn chặt răng, nghiến từng chữ:
“Được! Nửa năm thì nửa năm! các cô giữ lời. Có những chuyện — thì giữ trong lòng. Nói ngoài, chẳng lợi gì cho ai.”
Cố Nguyệt Hoài nghiêng đầu, ánh mắt thoáng lướt qua Ngụy Lạc dừng gương mặt tái của Tề Thành, giọng cô nhẹ như :
“Tề chủ biên và Ngụy chủ biên quen bao năm, chẳng lẽ đến nhân phẩm của bà mà ngài còn tin nổi ?”
Một câu nhẹ nhàng, mà như tát thẳng mặt Tề Thành. Ông nghẹn họng, nổi lời nào. Lưng tựa ghế, thần sắc mệt mỏi, ánh mắt phiền não, cuối cùng cũng giấu nổi tiếng thở dài bất lực.
“Tôi tin Ngụy Lạc ?” — ông gào thét trong lòng — “Không! Là tin cô !”