Cố Nguyệt Hoài đang ăn dở quả trứng, liền dậy, vỗ vỗ tay cho sạch vụn vỏ, chủ động :
“Để em cho, hai cứ chuẩn dọn .”
Nói xong, cô xoay bước nhanh cửa, men theo lối nhỏ, hướng về phía nhà.
Ngọn đèn dầu treo ở mái hiên hắt ánh sáng vàng vọt, phủ lên sân một lớp màu lặng lẽ, se sắt. Trong ánh đèn lờ mờ, bóng dáng Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài hiện lên rõ ràng — một quá nửa đời , một là trụ cột của cả nhà, lúc vẫn đang cặm cụi bên nền đất san phẳng, dùng xẻng lót đất, chỉnh mặt bằng từng chút một.
Khoảng đất trống nhà, vốn là nơi cỏ mọc um tùm, bừa bộn chẳng ai đoái hoài, giờ đây da đổi thịt, sạch sẽ, bằng phẳng, qua thể tưởng tượng khung nhà vững chãi sẽ mọc lên bao lâu nữa.
Cố Nguyệt Hoài yên lặng họ một lát , mới cất tiếng gọi:
"Cha, cả, mau trở về ăn cơm!"
Cố Chí Phượng ngẩng đầu lên, thấy con gái về, liền hiền hậu, tay vẫn còn cầm khăn lông lau vội mồ hôi trán:
“Bé con về ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/1888.html.]
Cố Nguyệt Hoài bước tới gần, giọng pha chút trách móc mà cũng đầy thương xót:
“Thôi , cha về nghỉ . Chân cha mới đỡ mấy hôm, giờ sức lăn lộn thế , sợ đổ bệnh ? Cha nghĩ vẫn còn thanh niên trai tráng đấy chắc ? Đừng xây nhà xong đem lăn lộn đến đổ bệnh , mất nhiều hơn ."
Nghe con gái , Cố Chí Phượng chỉ ngượng ngùng, tay chống xẻng, cũng thêm gì. Ông tính con bé, ngoài miệng cứng rắn nhưng trong lòng mềm nhũn, tức là đang lo cho ông lắm.
Nga
Cố Đình Hoài cũng gật đầu, :
“Về thôi cha, để đó mai làm tiếp cũng muộn.”
Ba men theo con đường nhỏ trở nhà chính, tay xách theo chiếc đèn dầu. Trên lối , ánh sáng yếu ớt hắt lên từng bước chân, kéo bóng dài ngoẵng giữa đêm khuya se lạnh.
Vừa đẩy cửa bước , một mùi thơm đậm đà từ bếp lửa liền xông thẳng mũi — mùi bánh bao mới hấp, trứng gà luộc, và cả vị ấm áp khó tả của một căn nhà chờ đợi.
Bạch Mân đang quấy nồi canh trứng, múc từng bát, giọng nhẹ nhàng nhưng dứt khoát:
“Rửa tay ăn cơm thôi, canh trứng chín .”
Trong nhà lập tức vang lên tiếng động lách cách của chén bát, quây quần quanh chiếc bàn gỗ, tuy đơn sơ nhưng ấm áp như khói bếp lan tỏa giữa lòng . Ánh đèn dầu hắt xuống bàn, phủ lên mâm cơm một tầng màu vàng nhạt, khiến cả gian dường như lặng lẽ , ấm cúng hơn cả mùa xuân.