Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/qXel6Vjon
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trước , khi hai nhà còn xem là thông gia, Lâm Cẩm Thư vì thương đứa con trai tật nguyền mà đối đãi với nhà họ Quản phần khách khí. Thế nhưng bấy giờ còn quan hệ ràng buộc, đôi bên đều cố giữ thể diện. Còn bây giờ thì khác —mối dây thích đứt, tình nghĩa cũng theo đó mà tiêu tan.
Thế cục xoay chuyển, yếu điểm giờ rơi tay Lâm Cẩm Thư. Quản Nhị Binh dù là quản kho, cũng là địa vị ở công xã, nhưng lúc liệu còn giữ chút thể diện nào chăng?
Nga
Không ai hiểu con bằng cha . Nhìn thái độ thấp thỏm, ánh mắt lảng tránh của Quản Đồng, ông sớm đoán con gái bên ngoài chừng gây chuyện. Nhất là mối quan hệ mờ ám với tên Lý Vĩ Quang , nếu để khác nắm đuôi, đào lên cho rõ trắng đen, thì đừng là thể diện, e là danh tiết của con gái cũng chẳng còn nguyên vẹn. Lúc mà nhà họ Tần nổi giận, thì nhà họ Quản yên cũng khó, còn gì đến chuyện gả con nữa?
Có lẽ chính thái độ hèn mọn, cúi đầu nhận gần như khúm núm của Quản Nhị Binh khiến Lâm Cẩm Thư mềm lòng đôi chút. Bà khẽ nâng mắt, ánh bình thản đảo qua ông , lời lẽ tuy nhẹ nhưng mang theo khí thế thể phản bác:
“Lão Quản , nên quản dạy con gái cho nghiêm . Ở ngoài đừng để nó làm những chuyện , đến lúc cả nhà gom góp mặt mũi thu dọn cục diện rối ren, thật chẳng cái thể thống gì cả.”
Từ “Chủ nhiệm Quản” đến “Lão Quản”, chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà cách xưng hô đổi, cho thấy rõ vị thế đôi bên giờ đây khác xa một trời một vực. Một bên là kẻ nắm quyền chủ động, lời nặng tựa núi, một bên là thế yếu, chỉ còn cúi đầu nhận lấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/1866.html.]
Quản Nhị Binh gượng, nụ méo mó như lưỡi cày sượt qua ruộng khô nứt nẻ. Cả ông như chùng xuống, bóng lưng vốn còng, nay càng thêm tiều tụy. Một cán bộ công xã oai phong ngoài dường như mang theo gió , giờ giống như một ông già khắc khổ, lầm lũi dẫn theo vợ con rời , chẳng lời nào, mặt ai nấy đều xám xịt như tro tàn, bước chân nặng trịch mà vội vã.
Cánh cửa khép , khí trong phòng trở về yên tĩnh.
Lâm Cẩm Thư chậm rãi tựa lưng ghế, bàn tay đưa lên day day huyệt Thái Dương, đôi mày khẽ chau, giọng mang theo vài phần mỏi mệt:
“Duệ Hoài, con xem... chuyện nên xử lý thế nào cho ?”
Làm từng năm, trải qua bao sóng gió, đến giờ bà càng thấm thía sâu sắc một điều—con cái là món nợ cả đời của cha . Có lớn, khôn, bao xa, thì cũng vẫn khiến làm yên lòng nổi một ngày.
Mỗi đứa một tính, chẳng đứa nào khiến bớt lo.