Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/qXel6Vjon
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ khi đến là Trần Nguyệt Thăng , Cố Đình Hoài đoán , tìm đến cửa chắc chắn chẳng chuyện gì . Quả nhiên, ngoài dự liệu. Trước đây, khi em gái vì mà tiếc cúi thấp tôn nghiêm, chạy theo hết đến khác, đổi chỉ là những ánh mắt lạnh nhạt, những lời lẽ khinh thường. Khi , cô là trò trong mắt thiên hạ, là đối tượng để kẻ khác giễu cợt, là mà ngay cả cũng khinh thường lâu thêm một chút .
Thế mà giờ đây, khi thứ khác, khi em gái chẳng còn là cô gái ngây thơ mù quáng chạy theo tình cảm vô vọng nữa, vội vã tìm đến, cố gắng lấy lòng.
Có lẽ đến giờ Trần Nguyệt Thăng vẫn hiểu đạo lý : chỉ khi mất mới hiểu thứ gì là đáng giá, nhưng những thứ qua thì chẳng thể nào vãn hồi nữa.
Trần Nguyệt Thăng hít sâu một , cố giữ bình tĩnh:
"Tôi đến để níu kéo cô . Tôi sắp xa , chỉ lời từ biệt thôi."
Cố Đình Hoài khoanh tay ngực, vẻ mặt đầy mất kiên nhẫn:
“Từ biệt cái gì? Nói cứ như hai thiết lắm ! Được , , đừng bày bộ dạng si tình chẳng hối tiếc cửa nhà . Nói thật với , em gái kết hôn , hai đơn độc đây chuyện, thích hợp !”
“Kết hôn?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/1828.html.]
Trần Nguyệt Thăng sững sờ, ánh mắt lập tức chuyển sang Cố Nguyệt Hoài. Toàn cứng đờ, như thể thứ gì đó đập mạnh ngực, khiến thể thở nổi.
Gương mặt lộ rõ vẻ hoang mang, như thể dám tin những gì thấy.
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, Cố Nguyệt Hoài đó, dáng vẻ điềm tĩnh, đôi mắt trong trong trẻo như mặt hồ tĩnh lặng, một gợn sóng.
Cô khẽ liếc Trần Nguyệt Thăng. Những ký ức xa xưa về quãng thời gian từng chạy theo như một cái bóng dần trở nên mơ hồ. Khi đó, còn trẻ, kiêu ngạo, chẳng thèm để mắt đến cô – một từng chê bai là mập mạp, xí. chỉ dừng ở đó, còn tùy tiện vũ nhục, lợi dụng cô, thậm chí cấu kết với Điền Tĩnh, để cho cô một đoạn ký ức tối tăm, khó mà xóa nhòa.
Nga
Dẫu , bất kể là kiếp kiếp , cũng trả giá. Chuyện cũ qua, cô còn so đo nữa.
Nghĩ đến đây, Cố Nguyệt Hoài thản nhiên gật đầu, giọng điệu bình lặng như nước:
“Thuận buồm xuôi gió.”
Lời dứt, cô cũng dừng thêm giây nào. Cô xoay bước sân, hề ngoái đầu . Khoảnh khắc lướt qua Trần Nguyệt Thăng, tất cả những chuyện của kiếp cũng theo đó mà trôi xa, chẳng còn chút vướng bận.
Giờ cô chỉ sống thật ở hiện tại. Còn về Điền Tĩnh, món nợ , cô nhất định sẽ thanh toán sòng phẳng.