Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/qXel6Vjon
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghĩ đến thanh niên trí thức từ kinh thành, Vương Phúc khỏi nhớ chuyện xảy đêm qua.
Ánh mắt ông vô thức dừng gương mặt Cố Nguyệt Hoài, trong lòng thoáng hiện lên chút kinh ngạc xen lẫn khó tin. Chuyện sống cái chết—nếu tận mắt chứng kiến, ông tuyệt đối dám tin đời chuyện như !
Tuy rằng hôm qua Cố Nguyệt Hoài giải thích nhiều, nhưng trong mắt dân chúng trong thôn, cô chẳng khác nào một nhân vật thần tiên—một c.h.ế.t thể về, bảo khiến sợ kính nể?
Vương Phúc nhả một làn khói trắng, ánh mắt về phía Cố Nguyệt Hoài đầy tò mò, cất giọng hỏi:
“Tiểu Cố , cháu thật sự quân khu làm quân y ?”
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, khóe môi nở nụ , giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy chắc chắn:
“Dạ, đúng ạ. Quân khu mà cháu đến chính là nơi đơn vị đối tượng của cháu đóng quân. Sau , khi cháu rời khỏi đại đội, trong nhà vẫn còn nhiều chuyện nhờ bí thư chi bộ quan tâm giúp đỡ. Nếu chú việc gì cần hỗ trợ, cũng đừng khách sáo , cứ với cha cháu và các của cháu là .”
Nghe , Vương Phúc ha hả, vỗ đùi đánh ‘đét’ một cái, giơ ngón cái lên tán thưởng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/1814.html.]
“Tiểu Cố , cháu thật sự làm vẻ vang cho đại đội chúng ! Quân y, thôi thấy oai phong ! Cứ yên tâm lên đường nhập ngũ, chuyện trong nhà cần lo lắng, chú nhất định sẽ quan tâm giúp đỡ. Cháu cứ vững tâm mà !”
Nói , ông mở ngăn kéo, lấy tờ giấy chứng nhận xây nhà, nhanh chóng tay vài dòng, đó đóng dấu đỏ của đại đội lên. Xong xuôi, ông cẩn thận đưa tờ giấy cho Cố Nguyệt Hoài, giọng điệu đầy sảng khoái:
“Mau về chuẩn , cũng còn sớm nữa. Nếu lúc xây nhà gì cần giúp đỡ, cứ một tiếng, trong khả năng của đại đội, chúng nhất định sẽ hỗ trợ.”
Cố Nguyệt Hoài nhận lấy tờ giấy chứng nhận, hai tay cẩn thận cất trong túi áo. Cô khẽ cong môi, ánh mắt chân thành, nhẹ giọng :
“Vậy thì cháu cảm ơn chú .”
Đoàn rời khỏi văn phòng của đại đội, men theo con đường mòn trở về nhà. Dưới ánh trăng, Cố Chí Phượng thở dài, mặt lộ rõ vẻ cảm khái. Ông khổ, giọng pha lẫn chút bất lực:
“Con gái , trong nhà mà con thì chẳng xoay sở thế nào. Chuyện gì cũng nhờ đến con, rõ ràng còn nhỏ tuổi mà lo nghĩcòn nhiều hơn cả làm cha nữa.”
Nga
Cố Nguyệt Hoài đáp, chỉ lặng lẽ lấy tờ giấy chứng nhận xây nhà đưa cho ông, khóe môi nhếch lên thành một nụ nhàn nhạt:
“Không còn cách nào khác, kiếp con sinh vốn là mệnh vất vả.”