Hạ Lam Chương ánh mắt quan tâm của Cố Nguyệt Hoài, lòng ấm lên.
Anh xua tay, định trả lời, nhưng ngay lúc đó, một giọng lấc cấc vang lên từ phía :
"Ơ, lão Hạ, ai thế ? Sao từng gặp? Cậu cũng chẳng giới thiệu cho chúng ?"
"Phải đấy, lão Hạ, giấu kín cơ đấy."
"Ha ha ha, lão Hạ đỏ mặt ?"
Vẻ mặt Hạ Lam Chương chút mất tự nhiên. Anh đầu, xua đuổi đám bạn bè ồn ào:
"Đi , ngoài đợi ."
Thôi Hoà Kiệt liếc Hạ Lam Chương đảo mắt về phía Cố Nguyệt Hoài, đang im một bên. Ánh mắt gã loé lên, đang toan tính điều gì.
Gã ngăn , :
"Được , đừng hóng hớt nữa, thôi."
Sau khi đám bạn khuất, Hạ Lam Chương mới thể bình tĩnh .
Anh sang Cố Nguyệt Hoài, thấy cô vẫn giữ vẻ bình thản, chút ngượng ngùng mấy lời trêu chọc của đám bạn. Anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng cảm thấy trong lòng chút hụt hẫng rõ lý do.
Nhắc về câu chuyện đó, Hạ Lam Chương :
"Bạn trật eo, tới viện khám. Tôi chỉ đến đón ."
Nga
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, suy nghĩ một chút hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/180.html.]
"Đồng chí Hạ, bút ?"
"Bút? À …" Hạ Lam Chương gật đầu, tháo chiếc bút máy từ túi áo, đưa cho Cố Nguyệt Hoài.
Cố Nguyệt Hoài nhận bút, lấy một chiếc khăn tay từ túi, đặt lên tay và dùng bút lên đó vài dòng. Sau khi xong, cô đưa khăn tay và chiếc bút máy cho :
"Giấy vay nợ. Tôi sẽ sớm trả tiền cho ."
"Giờ đây. Đồng chí Hạ, cũng mau về , đừng để bạn sốt ruột chờ đợi."
Cố Nguyệt Hoài xong, bước ngay.
Hạ Lam Chương vươn tay, định ngăn cô , nhưng Cố Nguyệt Hoài quá nhanh, chẳng mấy chốc còn thấy bóng dáng cô nữa.
Anh mở chiếc khăn tay, dòng chữ rành mạch, mạnh mẽ. Nét bút sắc sảo, khiến khỏi ngạc nhiên.
Những chữ như thế chứng tỏ cô là mù chữ. Hơn nữa, chữ của cô , mạnh mẽ uy lực, như cây tùng vươn giữa trời. Nếu ai mà , chắc chắn sẽ nghĩ đây là nét chữ của một đàn ông.
Trên tờ giấy, chỉ hai câu đơn giản:
Giấy vay nợ
Hôm nay mượn đồng chí Hạ Lam Chương một trăm ba mươi lăm tệ. Mười ngày sẽ trả cả gốc lẫn lãi.
Người mượn tiền: Cố Nguyệt Hoài.
Thời gian: 23/10/1972.
Hạ Lam Chương tờ giấy vay nợ một lúc lâu, nhíu mày. Sau đó, khẽ thở dài, cất chiếc khăn tay túi áo.