Hạ Lam Chương rõ đến thăm Yến Thiếu Ngu chính là Cố Nguyệt Hoài.
Mà bản , kẻ từng theo đuổi cô nhưng thành, tận mắt chứng kiến con gái thích vượt ngàn dặm xa xôi tới tìm một đàn ông khác.
Loại cảm giác , thật sự quá mức chua xót.
Anh .
Không để cô thấy trong bộ dáng thảm hại .
Mạnh Hổ thấy Hạ Lam Chương lời nào, cũng ép buộc. Anh chỉ vươn tay vỗ vai , giọng điệu nửa nghiêm túc nửa trêu chọc:
“Lão Hạ, yên tâm, đây , còn đối tượng ! Anh lo lắng cái gì chứ? Một ngày nào đó, cũng sẽ tìm một cô gái còn hơn tiên giáng trần, chọc cho tên quỷ hẹp hòi Yến Thiếu Ngu tức chết!”
Mạnh Hổ hừ một tiếng, hùng hồn tuyên bố:
“Không ! Hôm nay thư về nhà ngay, bảo tìm giúp một cô vợ thích hợp!”
Nói xong, Mạnh Hổ chậc lưỡi đầy đắc ý, còn quên vỗ vỗ lưng Hạ Lam Chương, nhướng mày đầy ẩn ý:
“Anh cũng nên nhanh chân lên! Tốt nhất là khi Yến Thiếu Ngu kết hôn, để thế nào là trời cao đất rộng. Được , lời khuyên của đến đây thôi, tự lo liệu .”
Dứt lời, ha hả lớn, bước chân nhẹ nhõm rời khỏi ký túc xá, dáng vẻ vô tư vô lo như thể đời gì đáng để phiền muộn.
Hạ Lam Chương theo bóng lưng Mạnh Hổ, khẽ khổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/1704.html.]
Căn phòng thoáng chốc trở nên trống trải.
Anh đó lâu, cuối cùng chậm rãi thở dài một .
Nga
Rời khỏi ký túc xá, Yến Thiếu Ngu sải bước về phía nhà khách quân khu.
Dọc đường, ít đồng đội tụ tập rủ xuống nhà ăn. Giữa đám , vài bàn tán, thỉnh thoảng đưa mắt về phía , ánh mắt mang theo vài phần trêu chọc.
"Chậc chậc, đối tượng của Yến thiếu đến ?"
"Nghe là tiên nữ giáng trần đó! Không thật giả?"
Yến Thiếu Ngu vốn thích để ý mấy lời bàn tán vặt vãnh, nhưng ánh mắt chăm chú của cả đám bủa vây, ngay cả cũng chút tự nhiên. Tai nóng lên, nhưng bước chân vẫn chậm chút nào.
Đẩy cửa bước nhà khách, thẳng lên tầng ba.
Khi đến nơi, cửa phòng chỉ khép hờ, bên trong vẳng tiếng củi cháy tí tách cùng hương thơm dịu nhẹ của cỏ xanh hòa lẫn ấm từ bếp lò.
Khoảnh khắc đó, cảm giác căng thẳng vì trêu chọc dọc đường lập tức tan biến. Đôi mắt , vẫn luôn lạnh lùng nghiêm nghị, bỗng ánh lên chút dịu dàng hiếm thấy. Không chút do dự, đẩy cửa bước .
Cố Nguyệt Hoài đang cúi đun nước.
Không khí trong phòng lạnh, nhưng nhờ bếp lò, ấm len lỏi trong từng góc nhỏ, khiến căn phòng trở nên ấm áp hơn hẳn.